Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 562 - Chương 572: Rơi Vào Đường Cùng

Chương 572: Rơi vào đường cùng
 

Thảm kịch lập tức xảy ra.

Những con thú này trông thì nhỏ như sói nhưng sức mạnh lại khủng khiếp hơn nhiều. Với hàm răng sắc như dao, lớp vảy cứng như giáp, tứ chi cực khỏe, móng vuốt sắc lẹm. Gai xương cứng khiến chúng trông dữ tợn mà hung ác.

Khi bọn chúng còn chưa đến gần thì dù có lớp vảy cứng vẫn có thể bị thương và rơi xuống dưới dốc. Nhưng khi chúng tới gần, những binh sĩ này hoàn toàn trở thành những chú cừu vô hại.

“Răng rắc!”

Tiếng xương gãy vang lên. Một con quái thú đã cắn đứt cổ một binh sĩ.

Một con quái thú khác thì vật một binh sĩ ra đất. Người này còn chưa kịp phản kháng, hàm răng sắc bén của nó đã đâm vào đầu.

Những binh sĩ xung quanh thấy thế thì biến sắc, trong lòng không kìm được sự sợ hãi. Một người trong đó bị dọa đến hồn phi phách tán nên vội vàng nhắm bắn một con thú ở gần đó.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

Một loạt đạn liên tiếp phóng ra, con thú bị bắn chảy máu bay về phía sau. Một trong các viên đạn xuyên qua miệng găm thẳng vào não của con thú làm nó gục xuống.

Nhưng ngay lập tức những con thú khác đã ào ào vọt đến với tốc độ khủng khiếp, khiến những binh sĩ đang sợ hãi không thể ngăn cản nổi.

Thượng tá Harry cũng rất kinh hoàng, vội kéo một binh sĩ gần mình nhất vào trong cửa đá. Đến lúc hắn muốn kéo thêm người thứ hai thì phát hiện ra không còn ai đang đứng cả. Chỉ có một bầy thú với đôi mắt hung tàn đang cắn xé những người lính đã ngã xuống. Thậm chí có con đang lao về hướng cảnh cửa đá. Cánh cửa này đủ cho một người đi nghiêng thì những con thú kia cũng miễn cưỡng vào được. Chẳng qua do trên người bọn chúng có gai mọc ra nên khó mà lao qua cửa dễ dàng mà thôi.

Một đang kẹt ở cửa vung móng vuốt về phía Harry.

Harry nhìn những binh sĩ cấp dưới của mình bị bọn thú cắn xé thì mắt đã đỏ ngầu, nhìn thấy con thú này thì rút súng bắn liên tục vào đầu nó.

Harry bắn hết đạn thì đầu của nó cũng nát bươm, gục ở khe cửa.

Tần Dương thấy cảnh này thì kinh hãi. Số lượng của bầy thú không ít!

Làm sao mà bọn chúng sinh tồn được trong hang động này?

Bọn chúng có lớp vảy rất cứng rắn đến mức đạn bắn cũng khó giết nổi … Ơ, vảy …?

Tần Dương đột nhiên nhớ đến tiếng nước mà trước đó mình nghe được. Chẳng lẽ trước đó bọn chúng đều sống ở đầm nước tít sâu phía dưới?

Trong đầm nước chắc sẽ có các loại sinh vật khác là thức ăn của chúng. Ví dụ như là cá?

Hoặc lúc bọn chúng đói thì sẽ ra ngoài kiếm ăn?

Trước đó mình nhìn thấy vết cào ở trên vách núi. Có lẽ là dấu vết lưu lại lúc bọn chúng ta ngoài tìm kiếm thức ăn?

Âm thanh của bầy thú gào thét, tiếng kêu thảm thiết của những binh sĩ hòa vào thành một hợp âm kinh khủng …

Rất nhanh âm thanh kêu rên của các binh sĩ chấm dứt, chỉ còn lại tiếng gầm và tiếng nhai nuốt của bầy thú.

Bỗng nhiên gặp phải kinh biến khiến mọi người đều sững sờ.

Dù bọn họ không đứng ở chỗ cửa đá, nhưng từ việc những tiếng súng bên ngoài chuyển thành tiếng kêu thảm thiết, rồi thành sự im lặng đã đủ để bọn họ hiểu được tình hình.

Tám binh sĩ vũ trang tinh nhuệ đã chết dưới nanh vuốt của bầy quái thú và trở thành thức ăn cho chúng.

Sắc mặt của Hàn Thanh Thanh trắng bệch, cắn chặt môi. Đôi mắt của Connie rưng rưng như dáng đứng vẫn thẳng tắp.

Dù bọn họ là nữ, tuổi cũng còn trẻ, nhưng sau khi trải qua sự kiện du thuyền, từng thấy những tên ác ôn cầm súng bắn chết những người tay không tấc sắt, bọn họ sẽ không sợ hãi đến mức vô lực như người bình thường khác.

Sắc mặt của Allen và Andy cũng trắng bệnh. Consiel thì đã sớm ngồi bệt trên đất. Hắn chỉ là một giáo sư, nào đã từng trải qua những tình cảnh như thế này?

Tần Dương nhìn thoáng qua về phía bên ngoài thì không đành lòng mà nhìn sang phía khác, đành quay sang hỏi Harry:

- Thượng tá, bây giờ phải làm sao?

Harry cắn chặt răng, hít sâu rồi nói:

- May mà cánh cửa bị kẹt nên dù chúng ta ra vào bất lợi nhưng bọn chúng cũng khó vào. Thế nên chúng ta chỉ cần thủ vững trong đây rồi cầu cứu bên ngoài. Nếu lực lượng ứng cứu ngồi trực thăng mà đến thì hẳn sẽ không mất bao nhiêu thời gian.

Tần Dương ừm một tiếng:

- Vậy thì phải mau chóng liên lạc với bên ngoài để họ cầu cứu nữ hoàng.

Mặc dù Tần Dương giật mình vì đám quái thú bên ngoài nhưng hắn cũng không bối rối. Dù sao người bị nhốt ở đây là công chúa Connie, thành viên của hoàng thất. Nơi đây cũng có cả kho báu nữa. Thế nên chỉ cần liên lạc được với bên ngoài thì chắc chắn bộ đội tăng viện sẽ đến rất nhanh. Hơn nữa khi đến họ sẽ mang theo trang bị phù hợp đủ để xử đẹp bọn thú này.

Mặc dù những con thú này hung tàn nhưng chỉ cần có chuẩn bị trước thì không khó để ứng phó.

Harru rút bộ đàm từ sau lưng ra, định liên lạc với hai người ở ngoài nhưng vừa kêu hai tiếng thì ông ta đã biến sắc:

- Đoán chừng vì chúng ta tiến vào quá sâu nên tín hiệu không truyền ra được. Không thể liên lạc với bên ngoài.

Lúc này sắc mặt của Tần Dương biến đổi.

Không liên hệ được?

- Vậy bây giờ phải làm thế nào? Chẳng lẽ ngồi đây chờ chết?

Harry trần mặt:

- Chuyện đến nước này chỉ đành ngồi đây chờ. Nếu người bên ngoài không liên lạc được với chúng ta, cũng không thấy chúng ta đi ra thì chắc chắn sẽ cầu viện. Trước đó tôi đã dặn dò bọn họ.

Tần Dương nhíu mày:

- Vậy thì phải mất bao lâu mới có viện binh đến? Chúng ta có đông người như vậy thì cũng cần phải ăn uống chứ?

Harry lắc đầu:

- Có lẽ nửa ngày, có lẽ một ngày. Chẳng lẽ còn cách nào khác.

Harry lập tức suy tính:

- Bên trong có nhiều rương hòm đúng không. Trước hết cứ chất rương hòm chặn cửa để những con quái thú kia không vào được. Chỉ cần chúng ta chịu đựng được thì chắc chắn sẽ được cứu!
Bình Luận (0)
Comment