Chương 573: Xuất kiếm
Dưới sự chỉ huy của Harry, đám người bắt đầu chuyển rương hòm ra chất ở chỗ khe cửa.
Khi đống rương hòm này được đẩy đến gần chỗ khe hở, Allen mắm môi mắm lợi đẩy cho chúng lại gần cánh cửa hơn một chút.
Lúc này, biến cố xảy ra!
Khi chiếc rương đụng vào cửa đá thì cánh cửa vốn kẹt đột nhiên chuyển động.
Cánh cửa dần dần chuyển động đến lúc hoàn toàn được mở ra!
Mọi người sợ đến ngơ ngẩn.
Trong ánh sáng tán loạn ở bên ngoài, một đám thú đang xé xác thi thể đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn vào đám người.
Sắc mặt Harry trắng bệch. Ở bên ngoài có hai mươi con quái thú mà bọn họ chỉ còn hai khẩu súng, làm sao mà phòng thủ được bây giờ?
Một đám quái thú hung ác lập tức dừng ăn, chậm rãi đi về cửa đá. Hiển nhiên so với đống xác chết ở trên mặt đất thì bọn chúng càng khát vọng giết những sinh linh đang sống sót hơn.
Trái tim của Tần Dương cũng nảy lên. Sao mà đen thế? Rõ ràng cửa đá bị kẹt sao lại mở ra được?
Đây không phải là đẩy mọi người đến đường cùng sao?
- Lùi ra phía sau!
Tần Dương một tay kéo Hàn Thanh Thanh, một tay kéo Connie lùi lại.
Dù vậy động tác của hắn rất từ từ vì đối với loài thú này chạy càng nhanh sẽ càng khiến bọn chúng bị kích thích.
Ánh mắt của Tần Dương mau chóng đánh giá tình hình, tìm lấy một loại vũ khí phù hợp. Hắn không hề cho rằng chỉ cần dựa vào hai cây súng trong tay Harry mà có thể cản nổi những con thú này.
Một tia sáng đột nhiên lóe lên trước mắt của Tần Dương làm hắn dừng lại.
Hải Thần Kiếm.
Có lẽ Consiel rất coi trọng thanh kiếm này, nên đến tận bây giờ vẫn ôm lấy nó không buông.
Không phải giáo sư bảo rằng thanh kiếm này rất sắc bén hay sao?
Trong lòng của Tần Dương dâng lên một chút hi vọng. Là một nhà tu hành, vào thời khắc mấu chốt này, một thanh đao sắc bén còn là một thứ vũ khí tốt hơn cả súng máy tự động. Ít ra lúc cầm đao kiếm thì không cần thay đạn. Mà những con quái thú này tất nhiên sẽ không cho người ta thời gian để thay đạn rồi.
Tần Dương bước đến trước mặt của Consiel, thấp giọng nói:
- Cho tôi mượn kiếm dùng một lát!
Consiel còn chưa kịp phản ứng thì thanh kiếm đã rơi vào trong tay Tần Dương.
“Xoạt!”
Thanh kiếm được rút ra khỏi vỏ, kiếm phong sáng như tuyết xuất hiện trong không khí, lóe lên dưới ánh đèn pin.
Có lẽ động tác của Tần Dương kích thích đến những con thú, bọn chúng gầm nhẹ rồi đồng thời phát động tiến công.
Những con thú này hiển nhiên rất thạo việc săn mồi, hơn nữa trí thông mình cũng không thấp. Có vài con mấy con trực diện lao vào, nhưng có hai con lẳng lặng leo lên vách đá.
Lợi dụng móng vuốt sắc như đao, bọn chúng có thể bấu chặt vào vách đá và di chuyển khá nhanh.
“Đoàng, đoàng, đoàng”
Thượng tá Harry và người binh sĩ cuối cùng còn sót lại bắn súng liên tục. Làn đạn bay ra như mưa trúng vào người mấy con đang lao đến. Bọn chúng bị đánh bật lại, máu me đầm đia, kêu rên thảm thiết nhưng không một con nào chết!
Một con đã leo lên vách đá rồi nhảy vọt về hướng thượng tá Harry. Lúc đang ở trên không, cái miệng nó há ra để lộ những chiếc răng nanh trắng hếu.
Thương tá Harry phản ứng rất nhanh, đột nhiên nâng họng súng lên bắn liên hồi một tràng. Từng viên đạn găm thẳng vào miệng con thú.
Con thú lập tức mất mạng, ngã phịch xuống trước mặt Harry.
Thế nhưng cùng lúc đó con thứ hai vọt từ một hướng khác đến chỗ Harry. Lúc này Harry vừa tấn công con thứ nhất xong nên không kịp phản ứng.
Mắt thấy Harry sắp bị con thú này đè xuống đất thì, mọi người hét toáng lên, có người còn nhắm chặt mắt không đành lòng thấy hắn bị con thú giết chết.
Trong tình thế nghìn cân treo sợi tóc, một tia sáng lạnh lẽo đột nhiên cắt ngang bầu trời, chém trúng vào miệng con thú rồi tiếp tục rạch xuống dưới.
Thi thể của nó rơi trên mặt đất, cả người đã bị xẻ làm hai.
Trên trán của Harry đổ từng giọt mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn lại thì thấy Tần Dương vừa cầm Hải Thần Kiếm xông đến.
Lại một con quái thú trên mặt đất tung người vọt đến, xông về người binh sĩ còn sống. Tần Dương lập tức vọt đến bên người anh ta, vung thanh kiếm trong tay đâm trúng mắt của nó rồi dùng sức ấn sâu vào trong não.
Sau đó Tần Dương hất tay đẩy văng thi thể con thú này về phía một con khác đang tới gần khiến nó lăn trên mặt đất một vòng.
Có lẽ việc Tần Dương giết chết hai con thú trong nháy mắt cộng thêm làn mưa đạn đang đổ xuống khiến đám quái vật sợ hãi quay đầu chạy. Sau khi chạy ra khỏi cửa đá, đám thú này ẩn mình vào bóng tối, dùng ánh mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào phía đám người.
Thượng tá Harry mau chóng thay một băng đạn mới, miệng vẫn hô lớn:
- Mau lên, tiếp tục đẩy hòm đến chặn đường.
Mấy người Allen lấy lại tinh thần, mau chóng chạy đến đẩy hòm. Bởi vì đám quái thú tạm dừng tấn công nên mọi người có thêm thời gian. Rất nhanh, mấy chiếc rương lớn được chất ở cửa ra vào. Dù rằng không che được kín toàn bộ nhưng ít nhất cũng tạo ra được một lớp phòng thủ.
Tần Dương không đi bê rương hòm mà chỉ cầm kiếm canh ở cửa động. Thỉnh thoảng hắn lại nhìn kĩ để đánh giá thanh kiếm này.
Quả là rất sắc bén.
Trong nhát kiếm đầu tiên, khi thanh đao cắt đôi người con thú thì không hề có bất cứ khó khăn hay lực cản nào, đủ thấy sự sắc bén khủng khiếp của nó.
Thượng tá Harry lớn tiếng nói tiếp:
- Mau tắt bớt những ngọn đèn thừa đi, chỉ cần một cái chiếu sáng cửa vào thôi. Chúng ta có thể phải ở đây ít lâu, nếu không có đèn thì chắc chắn sẽ không chống lại được bầy thú này.
Nhưng người khác mau chóng làm theo, chỉ để lại một chiếc đèn thám hiểm chiếu sáng khu vực cửa.
Sau khi làm xong tất cả, thượng tá Harry thở hổn hển nói với Tần Dương:
- Thân thủ rất tốt, cậu đã cứu mọi người.
Người binh sĩ còn lại cũng cảm kích nhìn Tần Dương. Trước đó anh ta cũng tận mắt chứng kiến cảnh những binh sĩ kia bị giết chết. Nghĩ đến bản thân mình cũng suýt nữa chết không toàn thây, hắn càng hàm ơn việc Tần Dương cứu mạng mình hơn.
Sắc mặt của Tần Dương bình tĩnh:
- Không cần khách khí, tôi làm thế cũng là vì tự cứu mình. May mà có một thanh đao sắc bén. Không biết tiếp theo chúng ta nên làm gì.
Sau khi trải qua sự tình vừa rồi thì thái độ của thượng tá Harry đối với Tần Dương cũng khách khí hơn, hắn cười khổ nói:
- Chúng ta không thể xông ra được, chỉ có thể ngồi cố thủ ở đây chờ viện binh. Hi vọng rằng hai người ở ngoài thông minh một chút.
Tần Dương trầm tư mấy giây:
- Thiết bị chiếu sáng của chúng ta không nhiều, nước và lương thực cũng rất ít. Tôi sẽ thử xông ra ngoài xem. Dù rằng không vượt qua được thì cũng có thể lấy được một số thiết bị chiếu sáng, thức ăn và nước có ích cho chúng ta.
Thượng tá Harry kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Cậu muốn đi ra bên ngoài?