Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 564 - Chương 574: Gai Xương Quỷ Dị

Chương 574: Gai xương quỷ dị
 

Tần Dương khua thanh Hải Thần Kiếm trong tay, mỉm cười nói:

- Nếu không phải có thanh kiếm này thì tôi cũng không dám ra ngoài. Nhưng giờ có nó nên tôi có thể thử xem sao.

Thượng tá Harry nhíu mày lo lắng.

Connie cũng lo lắng kéo tay Tần Dương:

- Thế nhưng bên ngoài rất nguy hiểm. Các con quái thú đều đang chờ ở ngoài đó.

Tần Dương cười an ủi:

- Không cần lo lắng, tôi chỉ thử có chừng mực thôi, không đi quá xa đâu. Nếu không ổn tôi sẽ lập tức trở về. Hai người thượng tá Harry có thể hỗ trợ tôi mà.

Hàn Thanh Thanh cắn môi, lo lắng nhìn Tần Dương. Cô hiểu hắn làm thế là vì mọi người, cũng là bởi bất đắc dĩ.

Hiện giờ trong tay mọi người mặc dù có bốn đến năm thiết bị chiếu sáng, nhưng thời gian chiếu sáng liên tục cộng lại có lẽ không được đến một ngày. Còn đồ ăn thì hầu như là không có vì chúng đều đang ở trên người những binh sĩ ngoài kia.

Nếu đợi đến lúc toàn bộ thiết bị chiếu sáng đều hỏng mà không có quân tiếp viện, cũng không có đồ ăn nước uống thì ai chống nổi đợt tiếng côn của những thú kia.

- Cậu hãy cẩn thận. Nếu không ổn thì lập tức trở về.

Tần Dương cười với Hàn Thanh Thanh:

- Yên tâm đi. Tôi biết lượng sức mình chứ không máu làm anh hùng đâu. Nếu may mắn tôi giết được mấy con quái thú khiến bọn nó chạy hết thì chúng ta không cần khổ sở chờ đợi ở đây.

Tần Dương mang theo thanh kiếm tiến đến cửa ra vào. Đám người Allen đẩy hòm ra tạo thành một khoảng trống đủ cho một người đi qua. Harry cùng người binh sĩ kia thì giơ súng lên, sẵn sàng yểm trợ Tần Dương.

Tần Dương đi ra khỏi cửa, trong bóng tối vang lên từng tiếng gầm gừ, những đôi mắt màu xanh u ám cũng tiến lại ngày một gần.

Tần Dương cũng không đi xa mà chỉ nhặt một cái đèn pin trên mặt đất đưa cho Allen.

Sau đó hắn lại nhặt thêm ấm nước, đèn thám hiểm, túi thức ăn. Hiển nhiên mấy con thú này có hứng thú với thịt tươi và máu hơn là những thứ đồ được bao gói cẩn thận.

“Grao!”

Lúc Tần Dương đang nhặt đồ thì một tiếng gào vang lên. Một con quái thú vọt từ trong bóng tối ra nhắm vào yết hầu của hắn mà cắn.

Tần Dương vẫn luôn duy trì trạng thái báo động, cộng thêm những giác quan cực kì mẫn cảm của tu hành giả nên hắn cơ bản có thể nắm bắt được động tĩnh của các con thú trong bóng tối, thậm chí còn biết được chúng có khoảng hai mươi con.

- Cẩn thận!

Thanh âm cảnh báo của thượng tá Harry vang lên, Tần Dương cũng né người sang một bên khiến con thú vồ hụt. Sau đó hắn dùng kiếm chém xuống.

Được nội khí kích thích nên thanh Hải Thần Kiếm càng sắc bén hơn. Nó lướt qua cổ con thú khiến đầu lâu rơi xuống.

Quả là một thanh kiếm sắc bén!

Những miếng vảy có thể ngăn được đạn nhưng lại không chống nổi thanh Hải Thần Kiếm được gia tăng thêm nội lực của Tần Dương.

Dũng khí trong lòng Tần Dương cũng tăng mạnh, thân hình vọt về hướng vách đá. Với địa hình ở đó thì hắn có thể tránh khỏi tình cảnh bị vây công bốn phía. Vừa đi, hắn vừa vung kiếm.

Dưới ánh đèn, ánh kiếm lóe lên như sấm chớp.

Mỗi khi thanh kiếm được vung lên thì lập tức có một con quái thú chết hoặc bị thương. Tần Dương cầm Hải Thần Kiếm cứ như hổ mọc thêm cánh.

Tràng cảnh này làm con mắt của mọi người tỏa sáng, không kìm nổi sự rung động.

Allen trợn tròn mắt, nói với vẻ sùng bái:

- Quá khủng! Làm sao cậu ấy làm được?

Ánh mắt của Connie tỏa sáng, nhẹ giọng nói:

- Cậu ấy là người tu hành của Hoa Hạ, thực lực rất mạnh.

- Người tu hành?

Ellen giật mình, đôi mắt càng trừng lớn hơn, sự sùng bái cũng tăng vọt:

- Khó trách lại lợi hại như vậy. Chúng ta quả là may mắn khi có cậu ta, bằng không hiện giờ chúng ta hẳn đã trở thành đồ ăn cho đám thú kia rồi.

Mọi người nhìn đám chân cụt tay đứt rơi lả tả trên đất thì không kìm được sợ hãi. Nếu vừa rồi Tần Dương không ra tay kịp thời thì chắc hẳn hai người Harry cũng đã tiêu đời. Còn bọn họ chẳng qua là đám cừu non mà thôi.

Ngay cả súng cũng không làm gì được bọn chúng thì mấy người bình thường cản nổi sao?

Hàn Thanh Thanh không nói chuyện mà chỉ nhìn chằm chằm vào Tần Dương đang chiến đấu ở bên ngoài. Trong lòng cô vừa lo lắng nhưng cũng rất kiêu hãnh.

Hắn chính là một người đàn ông ưu tú như thế đấy.

Tần Dương nhẹ nhàng giết ba con quái thú, làm bị thương một con nữa rồi rút lui về chỗ lỗ hổng. Ở vị trí này hắn chỉ cần đối đầu với một con.

Hiển nhiên đàn thú cũng có trí tuệ nên khi nhìn thấy đồng loại bị giết thì cũng không dám xông lên.

Tận dụng cơ hội, Tần Dương vọt vào trong nghỉ ngơi lấy sức, trầm giọng nói:

- Ở đây có chừng hai mươi con quái thú. Hiện giờ tôi sẽ cố giết thêm mấy con để xem có dọa bọn chúng rút lui được không? Dù không rút lui thì áp lực lên chúng ta cũng nhỏ đi nhiều.

Harry lo lắng dặn dò:

- Vậy thì hãy cẩn thận một chút. Lấy an toàn của bản thân làm ưu tiên số một. Chỉ cần có đồ ăn, nước uống và vật chiếu sáng là chúng ta đủ khả năng cầm cự đến lúc gặp cứu viện.

Tầm Dương ừm một tiếng:

- Tôi sẽ có chừng mực.

Tần Dương nghỉ ngơi hai phút rồi lại đi ra bên ngoài. Những con thú kia lại tiếp tục lao đến.

Hắn cẩn thận từng li từng tí, cứ chỗ nào Hải Thần Kiếm lướt qua là có máu. Trong nháy mắt, Tần Dương lại giết được thêm bốn con.

Thấy thế, sự sợ hãi trong lòng mọi người cũng dịu lại, thay thế bởi sự chờ mong.

Nhìn tình hình này có khả năng Tần Dương sẽ giết sạch được đám thú này.

Coi như là không giết hết thì chỉ cần mỗi lần chém ba, bốn con, sau mấy lần thì đám thú này sẽ chẳng còn lại mấy, nguy hiểm cũng nhỏ đi rất nhiều.

Nhưng khi bọn họ còn đang mừng rỡ thì có biến.

Lúc Tần Dương tiến một bước, chém đứt đầu một con thú thì ở đằng sau hắn, một cái thi thể chỉ còn một nửa đột nhiên chuyển động.

Nó ngẩng đầu lên, dùng hai cái chân lấy đà để vọt lên trên không, dùng một cây gai xương trên đầu đâm về phía lưng Tần Dương.

Sắc mặt của mọi người tái mét, vội hét lớn:

- Cẩn thận!

- Phía sau!

Tần Dương cũng nghe được động tĩnh sau lưng nhưng rõ ràng vừa rồi hắn đã giết hết quái thú đằng sau rồi nên không hề phòng bị. Việc này cũng quá đột ngột nên hắn không kịp né tránh.

Tần Dương cố hết sức nghiêng ngời về một bên, cây gai xương của con thú ngay lập tức đâm vào vai của hắn.

Tần Dương cảm thấy vai của mình như trúng kịch độc, vội vàng lăn một vòng sang bên cạnh. Điều này làm cho nửa thi thể của con quái thú cũng rớt xuống đất.

Tần Dương xoay người, chém ra một kiếm, chém đứt đôi một con thú đang nhào đến.

Tần Dương vội vàng lui về chỗ cửa đá, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nửa thi thể của con quái thú vừa đánh lén mình.

Hiển nhiên pha đánh lén ấy là chiêu thức tấn công cuối cùng của con thú này. Bây giờ nó đang nằm bất động trên mặt đất. Thế nhưng cây gai xương vừa đâm vào người Tần Dương đột nhiên mềm nhũn như sợi mì, phủ lên đầu của nó.

Đã có chuyện gì xảy ra?
Bình Luận (0)
Comment