Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 565 - Chương 575: Nguy Rồi, Bị Sốt Rồi!

Chương 575: Nguy rồi, bị sốt rồi!
 

- Tần, cậu thế nào?

- Vào đây mau!

Cả Hàn Thanh Thanh và Connie đều tỏ ra lo lắng và kêu lên.

Tần Dương cũng không dám chủ quan, quay đầu nhìn thoáng qua bờ vai bị chảy máu, bước nhanh theo thông đạo chạy vào hang động. Đám người Allen nhanh chóng đẩy cửa đá, chặn cửa động lại lần nữa.

Harry cầm lấy súng tiếp tục canh chừng ở cửa ra vào, đề phòng những con quái thú còn lại thừa cơ xông vào.

Hàn Thanh Thanh kéo Tần Dương lại, dùng đèn pin điện rọi vào miệng vết thương trên vai hắn, sốt sắng hỏi:

- Bị thương có nặng không?

Tần Dương nhấc nhẹ vai hắn lên, mặc dù rất đau, nhưng vẫn còn có thể cử động được.

- Đâm xuyên qua thôi, không nghiêm trọng, không cần lo lắng.

Y sĩ trong đội thám hiểm đã tử vong, Allen là một nhà thám hiểm, đối với việc xử lý vết thương đương nhiên cũng là người trong nghề.

Allen nhặt túi đồ trị thương mà Tần Dương vừa mới nhặt trở về lên, nhanh chóng mở ra, lấy vật dụng sơ cứu bên trong ra, nhanh chóng sát trùng vết thương và băng bó cho Tần Dương.

Rất nhanh, vết thương đã được băng bó kỹ, Tần Dương cử động nhẹ cánh tay, có hơi nhói lên, nhưng dường như cũng không đáng lo lắm.

Quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Hàn Thanh Thanh, Tần Dương nhe răng cười cười:

- Không việc gì đâu, đừng lo lắng.

Thượng Tá Harry quay đầu nhìn thoáng qua Tần Dương, thấp giọng hỏi:

- Còn có thể chiến đấu được không?

Tần Dương cười cười:

- Có thể, dù hoạt động tay trái có chút ảnh hưởng, nhưng tôi cũng không phải thuận tay trái.

Thượng Tá Harry quay đầu nhìn hai nửa thi thể bị Tần Dương chém thành hai mảng trên mặt đất, trầm giọng nói:

- Sức sống của con quái thú này mạnh quá, đã bị chém thành hai nửa vậy mà vẫn còn có thể công kích được!

Ellen ở một bên nói:

- Có lẽ là có liên quan đến hệ thần kinh của bọn chúng, cũng giống như mộ số loài rắn vậy, đầu rắn bị chặt rơi xuống đất rồi mà còn có thể bắn lên để cắn người, khiến con người ta muốn phòng cũng khó mà phòng được.

Tần Dương ừ tiếng:

- Đội Trưởng Allen, anh là chuyên gia rừng sâu, cậu từng gặp qua loại quái thú này chưa?

Allen lắc đầu nói:

- Chưa từng nghe thấy. Nhìn lớp vỏ như áo giáp kiên cố, cứng chắc của bọn chúng, với con mắt, nanh vuốt như thế, tôi đoán đây hẳn là một loại dã thú sinh trưởng trong một hoàn cảnh đặc biệt rồi theo năm tháng dài dằng dặc diễn ra một loại tiến hóa đặc thù. Tất cả đều là vì khả năng sinh tồn được tốt hơn.

Ánh mắt Tần Dương nhìn vào thi thể của những con quái thú trên mặt đất, nhất là quan sát nanh vuốt trên thân thể bọn chúng, thì phát hiện ra nanh vuốt của những con quái thú đã chết khác vẫn rất cứng, duy chỉ có xương của con quái thú đâm trúng bản thân lại bị mềm hoá kỳ lạ...

Ở cạnh cửa đá cũng có thi thể một con quái thú trước đó kẹt ở khe cửa đã bị Harry giết chết, Tần Dương cầm theo kiếm đi tới, ngồi xổm xuống, sau một lúc cẩn thận quan sát, một kiếm chém đứt cái nanh vuốt cứng như sừng ở trên đầu nó.

Nanh vuốt này cứng chắc, nhưng ở giữa lại trống rỗng, theo vết chém của Tần Dương, ở chỗ vết cắt thấm ra một thứ dịch màu đen, ngoài ra thì không có gì khác biệt.

Tần Dương cảm nhận nơi miệng vết thương của mình, dường như cũng không có bất kỳ khác thường gì.

Chẳng lẽ là do bản thân lo lắng quá mức sao?

Thượng Tá Harry trầm giọng nói:

- Bây giờ cậu đã bị thương, hơn nữa bây giờ chúng ta cũng đã góp được đủ thiết bị chiếu sáng còn có thức ăn nước uống, cầm cự 2 ngày chắc không vấn đề gì. Vì an toàn của mọi người, tôi nghĩ chúng ta cố thủ ở đây 2 ngày trước đã. Nếu như vẫn không có viện binh tới, thì chúng ta sẽ xông ra ngoài phá vây.

Mặc dù Tần Dương chỉ khách đi theo mục đích chủ yếu là đi chơi nhưng bây giờ Tần Dương lại cho thấy sức chiến đấu quật cường, hơn nữa còn cứu mạng mọi người một lần, cho nên Thượng Tá Harry có chuyện gì cũng chủ động thương lượng với Tần Dương.

Tần Dương cũng không cậy thế:

- Được, những con quái thú này bị tôi giết không ít, nếu như không có những con khác, vậy hẳn là chỉ có tầm mười con. Chúng ta giữ vững cửa động hẳn là không vấn đề gì.

Thượng Tá Harry ừ một tiếng:

- Đây là cách làm an toàn nhất. Nếu như chúng ta cùng xông ra, bọn chúng sẽ thừa dịp bốn phương tám hướng công kích mọi người, một mình cậu căn bản không cứu viện kịp.

Hơi dừng lại một chút, ánh mắt Thượng Tá Harry đảo qua mọi người:

- Allen, Andy, bốn người chúng ta chia làm hai ca, thay nhau nghỉ ngơi, giám sát động tĩnh của bọn chúng, Tần Dương, cậu duy trì thể lực, kịp thời hỗ trợ lúc cần thiết!

- Được! -

Tần Dương ngồi dựa vào vách đá gần chỗ cửa ra vào, tĩnh dưỡng tinh thần, chuẩn bị hỗ trợ ngay khi cần thiết.

Hàn Thanh Thanh và Connie cùng đi qua ngồi bên cạnh Tần Dương, Tần Dương nghiêng đầu cười nói:

- Các cô có thể vào bên trong, sẽ an toàn hơn một chút.

Hàn Thanh Thanh khẽ nói:

- Chỗ có cậu là an toàn nhất. Huống chi, nếu như thông đạo này thất thủ, đến các cậu cũng không giữ được, thì chúng tôi trốn ở bên trong có tác dụng gì nữa?

Connie đồng tình nói:

- Đúng đó, chỗ nào cũng vậy thôi, không bằng ngồi đây với cậu, mọi người còn có thể trò chuyện!

Tần Dương nghĩ thấy cũng đúng. Nếu như mấy người bọn hắn cũng giữ không được thông đạo này nữa, thì ở chỗ nào mà chẳng phải chết?

Ánh mắt Connie áy náy nhìn Tần Dương:

- Thật xin lỗi. Nếu như không phải tôi mời các cậu tham gia chuyến thám hiểm lần này, thì các cậu cũng không bị lâm vào cảnh nguy hiểm như vậy.

Hàn Thanh Thanh đưa tay kéo cánh tay Connie lại, khẽ nói:

- Đây là chúng tôi tự nguyện tham gia mà, sao lại trách cậu. Thám hiểm vốn dĩ là có tiềm ẩn sự nguy hiểm nhất định rồi, điều này trước khi chúng tôi tham gia cũng đã biết rõ, huống chi bây giờ chúng ta không phải cũng không có chuyện gì sao?

Tần Dương cười cười nói:

- Không sao đâu. Chúng ta đều sẽ sống sót ra ngoài được, chỉ có điều là bây giờ không muốn mạo hiểm thôi. Chứ nếu không, tôi lao ra, nói không chừng còn có thể giết hết những con quái thú đó đấy.

Connie cắn môi:

- Cậu lại đã cứu tôi thêm lần nữa.

Tần Dương cười ha ha:

- Nói không chừng tôi chính là phúc tinh của cậu đấy, cứ gặp lúc nguy hiểm là tôi sẽ có mặt ở bên cạnh cậu.

Connie nghe Tần Dương nói mà bật cười, nhưng chợt nghiêm túc gật đầu:

- Cậu nói câu nói này không sai, cậu đúng là ngôi sao may mắn của tôi

Ánh mắt Tần Dương đảo qua những số bảo vật, mỉm cười nói:

- Nơi này có không ít bảo vật, dù có gian nan nguy hiểm một chút, nhưng cũng coi như là có thu hoạch.

Connie ừ một tiếng, ánh mắt lại có chút ảm đạm:

- Nhưng vì thế lại hy sinh tám binh sĩ, bọn họ đều vì bảo vệ tôi nên mới hi sinh.

Tần Dương hít một hơi nói:

- Thiên chức của quân nhân chính là phục tùng mệnh lệnh, hi sinh là điều khó có thể tránh được. Chờ sau khi rời khỏi đây, cô bồi thường đàng hoàng cho người nhà bọn họ, tôi nghĩ bọn họ trên trời có linh thiêng cũng sẽ được an ủi.

Connie gật đầu, nghiêm túc nói:

- Tôi sẽ không quên bọn họ đã vì tôi mà hi sinh.

Tần Dương khẽ nói:

- Chúng ta còn phải ở đây rất lâu. Giữ gìn sức lực, nghỉ ngơi nhiều vào.

- Ừ!

Tần Dương dựa vào vách đá, nhắm mắt lại chợp mắt. Những người khác cũng đều tìm chỗ ngồi riêng cho mình, lẳng lặng chờ đợi.

Có lẽ do hai đợt chém giết liên tục trước đó Tần Dương đánh quá hung hãn, trấn áp được bọn chúng, cũng có thể do bọn chúng đã có đủ đồ ăn, nên những quái thú còn lại bên ngoài cũng không phát động công kích vào cửa hang nữa.

Tất cả mọi người thở dài một hơi, trong lòng mong đợi cứu viện nhanh nhanh tới một chút.

Sơn động rất yên tĩnh, có người ngủ thiếp đi, có người thì ngây mắt nghĩ ngợi...

Không biết qua bao lâu, Tần Dương bỗng nhiên mở mắt ra, trong ánh mắt lộ ra chút lo lắng.

Hắn vươn tay, ấn lên trán mình, lại cảm thấy trán mình như đang nóng dần lên.

Trong lòng Tần Dương liền chột dạ, nguy rồi, xảy ra chuyện rồi, hình như bị sốt...
Bình Luận (0)
Comment