Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 566 - Chương 576: Tựa Như Chiến Thần

Chương 576: Tựa như chiến thần
 

Tần Dương là người tu hành nên tố chất thân thể mạnh hơn người bình thường nhiều lắm. Cảm mạo nóng sốt thông thường đều rất khó bị, hơn nữa vừa rồi còn bình thường mà bây giờ lại phát sốt chứng tỏ có điều bất thường.

Tần Dương buông thõng tay, lông mày nhíu chặt, ánh mắt có vài phần ngưng trọng.

Hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua vị trí bả vai đã được băng bó kĩ, mơ hồ cảm thấy được vết thương đang nóng lên.

Vết thương sung lên sao?

Hoặc là lúc cây gai xương kia đâm vào người mình đã truyền một loại độc tố nào đó sang?

Loại quái thú dữ tợn sinh sống ở nơi không có ánh mặt trời như thế này thì trong người có độc cũng là điều bình thường.

Tần Dương đánh thức Hàn Thanh Thanh đang ngủ rồi nói khẽ:

- Cô giúp tôi tháo phần băng bó vết thương ra với.

Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn Tần Dương, lo lắng hỏi:

- Sao thế, cậu thấy khó chịu ở đâu à?

Tần Dương thấp giọng nói:

- Tôi thấy vết thương nóng rần lên nên hoài nghi rằng có vấn đề gì đó.

Hàn Thanh Thanh nghe thế thì rất lo lắng, vội vàng chiếu đèn pin, cẩn thận mở phần băng bó ra. Đôi mắt cô mở to, không kìm được mà kêu lên kinh hãi.

Dưới ánh đèn, vết thương đã chuyển sang sưng đỏ, miệng vết thương hình tròn cũng hơi trồi lên, có một loại chất lỏng màu vàng đang chảy ra.

- Làm sao thế?

Tiếng kinh hô của Hàn Thanh Thanh khiến mọi người xung quanh cũng bị giật mình, vội vàng tập trung lại. Connie vừa hỏi xong thì ánh mắt cũng trừng to, giật mình thốt lên:

- Sưng lên? Đây là nước mủ à? Mới bị thương một lát mà sao lại thành như thế?

Hai người Allen và Andy cũng đi đến gần, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng:

- Chỉ sợ rằng trong gai xương của quái thú có virus hoặc độc tố gì đó lây nhiễm qua vết thương. Bằng không thì vết thương sẽ không sưng đỏ và chảy mủ nhanh như thế được.

Hàn Thanh Thanh lo lắng hỏi:

- Vây bây giờ phải làm thế nào? Xem tình trạng này thì hẳn là mới phát tác, nếu để lâu hơn không biết sẽ nghiêm trọng đến thế nào? Chúng ta còn phải ở đây thêm một đến hai ngày nữa.

Allen cũng không có biện pháp nào:

- Chỉ đành cho hắn uống thuốc hạ sốt, sau đó châm cứu giảm nhiệt để xem có tác dụng gì không.

Tần Dương nhíu mày, ánh mắt hướng về ngoài cửa hang mang vẻ do dự.

Ellen cầm lấy hòm thuốc chữa bệnh, lấy thuốc hạ sốt cho Tần Dương uống rồi châm cứu. Hắn vừa làm vừa nói:

- Hi vọng rằng có tác dụng.

Hàn Thanh Thanh và Connie đều lo lắng quan sát Tần Dương. Chẳng qua trong hang đá này, các cô cũng không giúp được gì, chỉ có thể đứng một bên hỏi han mà thôi.

Tần Dương ngồi thêm nửa tiếng nữa nhưng vẫn thấy vết thương nóng rực. Hắn trầm mặt, đứng dậy.

Hàn Thanh Thanh hỏi:

- Tần Dương, cậu định làm gì?

Tần Dương nắm chặt thanh kiếm trong tay, cười khổ:

- Vừa rồi uống thuốc dường như không mang lại hiệu quả gì. Hiện tại, hình như nhiệt độ của thân thể tôi còn cao hơn. Nếu như chờ ở đây hai ngày thì nhiều khả năng tôi không cầm cự được. Tôi nhất định phải thử xem sao.

Thượng tá Harry nhíu mày:

- Cậu muốn giết một đường ra?

Tần Dương ừm một tiếng:

- Những quái thú ở bên ngoài dường như không còn nhiều lắm, nếu giết sạch được bọn chúng thì chúng ta có thể rời đi. Có một lối ra ở cách đây chừng 500 mét. Nếu đến được đó thì có thể được coi là thoát khỏi được khu vực nguy hiểm. Kể cả có thêm quái thú đuổi theo thì chúng ta cũng có thể tìm cách chạy trốn.

Hơi dừng lại một chút, Tần Dương kiên quyết nói:

- Tôi không thể ngồi yên chờ chết.

Thượng tá Harry suy tư mấy giây rồi quyết định:

- Được, chúng tôi sẽ yểm hộ cậu.

Tất nhiên thượng tá Harry luôn coi việc bảo vệ công chúa Connie là mục tiêu số một. Bọn họ cũng sẽ không vì việc Tần Dương từng cứu họ trước đó mà mảo hiểm xông ra ngoài. Dù sao ở đây còn an toàn hơn, ra ngoài có thể bị bao vậy và khiến tất cả đều chết.

Tần Dương cũng hiểu chức trách của bọn họ. Hơn nữa trên thực tế thì dù hắn có súng cũng khó mà làm tổn thương đến loại quái vật da dày, thịt thô, giáp cứng như mấy con thú kia được.

Trông chờ vào súng của bọn họ thì Tần Dương thà tự dùng thanh kiếm của mình còn hơn.

Tần Dương đi từ trong khe hở ra ngoài, bật một cái đèn thám hiểm lên khiến ánh sáng rọi khắp bên ngoài, để lộ ra những con quái thú vốn đang trốn trong bóng tối.

Hiển nhiên bọn chúng vẫn nhớ mặt Tần Dương và sự khủng khiếp của thanh kiếm, nên dù có gầm gừ nhưng không con nào dám lại gần.

Tần Dương thấy thế thì cấp tốc cầm kiếm đi về hướng con quái thú gần nhất.

Con thú này lui về sau hai bước, chùng thân thể xuống, gầm gừ.

Lúc Tần Dương đến gần, nó vọt tới.

Tần Dương tiến thêm một bước, vung kiếm.

Kiếm phát ra ánh sáng như tuyết.

Đầu của quái thú rơi một nơi, thân lại nằm một nẻo, máu tươi tuôn ra.

Tần Dương có bài học vừa rồi nên tiếp tục vung một kiếm nữa đâm vào cái đầu vừa bị chặt đứt, xuyên qua con mấy rồi hất nó về hướng một con quái thú khác.

Tần Dương tiếp tục chuyển động, đi về con quái thú thứ hai.

Có lẽ do động tác áp sát của Tần Dương chọc giận chúng nên tất cả quái thú đều gầm lên và lao về phía hắn.

Tần Dương cũng gầm lên, thân thể lùi ra sau dể tránh bị vây công. Thanh kiếm trong tay hắn được múa liên hồi, tạo thành một bức tường ánh sáng.

Máu tươi tung tóe, quái thú gầm nhẹ, từng bóng đen ngã xuống.

Mặc dù đám người thượng tá Harry cầm súng đứng yểm trợ nhưng không có cơ hội bóp cỏ bởi những con quái thú kia đã bị Tần Dương giết chết hết.

Ánh mắt của Hàn Thanh Thanh và Connie dán chặt lên người Tần Dương, lòng bàn tay của hai người rịn đầy mồ hôi.

Tình huống chiến đấu rất kịch liệt nhưng không kéo dài lâu. Lúc Tần Dương đứng lại thì xung quanh hắn đã có thêm thi thể của mấy con quái thú.

Ba, bốn con còn lại bị dọa sợ vỡ mật, không dám tiến đến mà lại lùi về đằng sau.

Tần Dương giết đến đỏ mắt, không để tâm đến những vết thương trên người mình, phát ra một tiếng gầm to rồi vọt về phía chúng.

Mấy con kia vốn đã sợ rồi, giờ thấy Tần Dương như thế thì vội vàng nhảy xuống sườn dốc, ẩn mình vào bóng đêm.

Tần Dương đứng ở trên sườn dốc, cầm theo thanh kiến sáng lấp lánh, sát khí bừng bừng, cả người uy phong tựa như chiến thàn.

Đám người thượng tá Harry ôm súng vọt ra, nhìn về phía dưới dốc thì thấy tất cả quái thú đều đã trốn đi.

Tần Dương quay đầu, thở dốc nói:

- Bây giờ là thời cơ tốt nhất để rút lui.

Thượng tá Harry không hề do dự, lập tức ra lệnh:

- Allen và Andy cầm lấy súng, mọi người bảo vệ điện hạ rút lui.
Bình Luận (0)
Comment