Chương 577: Chạy tìm đường sống
Mọi người không hề chần chừ, mau chóng chay ra khỏi hang đá rồi lao như bay về hướng lối ra.
Còn về kho báu, chỉ là vật ngoài thân, hơn nữa cũng không mọc chân chạy đi được nên không ai quan tâm.
Khi đám người vừa chay ra được tầm 200 đến 300 mét thì Tần Dương đang đi sau cũng bỗng nhiên nhíu mày, trầm giọng quát:
- Chạy mau đi! Nhanh lên! Có không ít quái thú đang đuổi theo.
Sắc mặt ai cũng hoảng hốt, vội vã tăng tốc, cắm đầu chạy.
Tần Dương cầm một chiếc gậy phát sáng, vừa chạy vừa đập đập vào tay, chiếc gậy lập tức phát sáng. Sau đó Tần Dương ném chiếc gậy xuống dưới sườn dốc.
Gậy phát sáng bay vèo xuống, lăn mấy vòng trên sườn dốc rồi dừng lại.
Tất cả mọi người vừa tiến lên vừa nhìn lại. Ai cũng cảm thấy da đầu mình tê dại.
Ở trong màn đêm trên sườn núi, có rất nhiều quái thú đang mau chóng tụ lại, chỉ thấy một đám đen nghịt chứ không rõ có bao nhiêu con.
Mọi người hít vào một hơi lạnh. Sao mà nhiều thế?
Nếu như trước đó thật sự quyết định phòng thủ thì làm sao đỡ được ngần này quái thú tấn công?
Khoảng cách 500 cũng không phải là xa, hơn nữa vì đang chạy để sống nên ai cũng phát huy được tốc độ cao nhất. Chỉ trong chốc lát mọi người đã đến chỗ lối ra của cái hang này, tiến vào một cái hang khác.
Con đường mà họ vừa đi qua tựa như một hành lang kết nối hai hang, nếu muốn đi đến hang động mà đoàn người đang đứng thì buộc phải qua hành lang. Khi đám người vừa chạy khỏi hành lang thì ở đầu bên kia đã có lít nha lít nhít những hình bóng dữ tợn.
Tần Dương đi đoạn hậu thấy thế thì lạnh lùng quát:
- Thượng tá, hãy làm hành lang nổ tung bằng không thì chúng ta đều phải chết.
Thượng tá Harry rất quyết đoán, mau chóng lấy ra một quả mìn hẹn giờ, nhấn nút rồi vừa ném ra ngoài vừa quát:
- Nổ sau mười giây.
Quả mìn rơi ở trên hành lang nhưng lúc này đám quái vật đã lao đến. Thượng tá Harry quát lớn:
- Nổ súng, ngăn bọn chúng lại.
Tất cả các khẩu súng đều đồng loạt khai hỏa. Từng lớp đạn đan xen nhau như một cơn mưa chết chóc.
Hành lang này vốn rất chật hẹp, những con quái thú thì chen nhau mà đến nên khi đón nhận làn mưa đạn thì bọn chúng bị bắn đến bầm dập, máu tươi văng tung tóe.
Trong tay của Tần Dương cũng cầm một khẩu súng để bắn nhưng hắn lại tập trung đếm thời gian hơn. Khi chỉ còn ba giây, hắn quát lớn:
- Ba … hai … Nằm xuống!
Tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng quát của Tần Dương, ai nấy vội vàng nằm xuống.
Ngay sau khi họ vừa chùng người xuống thì một tiếng nổ lớn vang lên.
Một luồng hơi nóng lan từ hành lan ra hai bên, vô số bùn đất cũng rơi xuống theo sau sự sụp đổ của hành lang tạo thành một ngọn núi ngăn cản toàn bộ những con quái thú đang tấp nập dồn đến. Thậm chí có mấy con còn bị chôn vùi dưới đống tàn tích.
Hơi nóng cũng lướt qua đám người Tần Dương khiến da đầu của hắn nóng bừng. Đợi khi làn sóng nhiệt này qua đi, hắn lập tức đứng dậy, cầm lấy thanh kiếm, quát lớn:
- Chạy ngay đi, trước khi, mọi điều càng tồi tệ hơn.
Chấn động to lớn khiến cho đá từ đỉnh hang động không ngừng rôi xuống. Cả hang lắc lư như sắp đổ. Thế nên không cần Tần Dương nhắc nhở, mọi người cũng đang chạy như ma đuổi.
Điều đáng mừng là mặc dù có không ít đá vụn rơi xuống nhưng hang động này vẫn chưa sụp đổ. Bằng không thì mấy người Tần Dương không chết trong miệng quái thú mà lại chết oan uổng do bị đất đá chôn vùi.
Sau khi chạy trốn một lúc, sự rung chuyển ngừng lại khiến mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Connie vỗ ngực, sắc mặt vẫn còn trắng bệch:
- Quả là đáng sợ. Sao lại có nhiều quái thú như thế chứ?
Allen cũng rất ngạc nhiên:
- Nhiều quái thú như thế thì làm thế nào để sinh tồn? Lấy cái gì để ăn hàng ngày?
Tất nhiên là không ai có đáp án, vì chưa từng có ai nhìn thấy loài quái thú này.
Thượng tá Harry nhắc nhở:
- Mau tranh thủ thời gian rời đi thôi. Ở trong hang động này không an toàn, đợi đến khi có quân tiếp viện đến thì mọi bí mật sẽ được phơi bày.
Mọi người nghe thế thì cũng không dám nghỉ lâu, vội vàng bước về phía cửa ra.
Tần Dương càng đi càng cảm thấy vết thương trên vai nóng rực, nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao, ánh mắt của hắn ngày càng tan rã.
Thân thể của mình không ổn rồi.
Bản thân Tần Dương cũng là y sư nên hắn thừa hiểu cơ thể mình bị như thế là do bị nhiễm một loại virus rất đặc biệt hoặc một thứ gì đó không biết tên. Nhưng trong sơn động này chỉ toàn đá với đá, dù Tần Dương có là thần y thì không bột khó gột nên hồ.
Tần Dương cắn răng, không lên tiếng mà chỉ bước nhanh theo sau đoàn người, cố gắng không để mình tụt lại phía sau.
Phía trước đã có tia sáng xuất hiện. Cuối cùng mọi người cũng trở về cửa ra.
Lúc mọi người đi đến chỗ thang dây, nhìn ra ngoài thấy hai người binh sĩ và ba cái bè trúc, thì tất cả đều thở phào nhẹ nhõm.
Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn Tần Dương ở đằng sau, sắc mặt của cô đột nhiên thay đổi:
- Tần Dương, cậu sao rồi?
Connie cũng quay đầu, nhìn thấy Tần Dương thì giật nảy mình. Bây giờ sắc mặt của hắn đỏ bừng như vừa ruống rượu sau, trong mắt hằn đầy tơ máu trông rất đáng sợ.
Tần Dương không trả lời Hàn Thanh Thanh, chỉ nhìn khung cảnh bên ngoài, thân thể run rẩy, thanh kiếm trong tay rơi xuống đất đánh “keng” một tiếng, ngã gục trên mặt đất.
Connie bước về phía trước ôm lấy thân thể của Tần Dương, đặt tay lên trán thì thấy cả người hắn nóng như lửa, da thịt cũng chuyển thành màu hồng.
- Cậu ấy đang phát sốt!
Hàn Thanh Thanh nhìn vết thương trên vai Tần Dương, thấy nó đã sung tấy lên, thậm chí ở xung quanh đã chuyển thành màu tím.
Giọng Hàn Thanh Thanh trầm xuống, sốt ruột nhìn Connie:
- Miệng vết thương của cậu ấy đã chuyển biến xấu. Nếu không mau chóng trị liệu thì chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Sắc mặt của Connie cũng rất sốt ruột, không chút do dự quay đầu nói với Harry:
- Thượng tá, mau chóng báo cáo với cấp trên tình huống ở đây, lập tức điều một máy bay trực thăng đến đây chở Tần Dương về Luân Đôn cứu chữa. Đồng thời phải dẫn theo nhân viên cứu thương đi theo.
Thượng tá Harry không do dự mà gật đầu:
- Vâng, điện hạ.
Connie quay đầu nói với Allen và Andy:
- Allen và Andy mong các anh hỗ trợ, mau đưa hắn xuống dưới bờ sông để dùng nước hạ nhiệt cho cậu ấy. Đồng thời hãy nghĩ xem còn có biện pháp gì để giúp cậu ấy không?