Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 568 - Chương 578: Kết Quả Xấu Nhất

Chương 578: Kết quả xấu nhất
 

Tần Dương cảm giác được mình như bị nung trong lò bát quái, mỗi một tấc da thịt như bị nướng chín.

Bỏng rát, đau đớn.

Thần trí của hắn cũng rơi vào một trạng thái kỳ lạ. Hắn có thể cảm thụ cả bốn phía nhưng không thể động đậy, thậm chí không thể phát ra âm thanh.

Hắn có thể cảm nhận được hai người Allen và Andy cởi quần áo của mình ra, đặt mình lên một tảng đá lớn. Rồi cả hai dùng khăn ướt không ngừng lau khắp toàn thân mình, nhằm dùng biện pháp vật lý để hạ nhiệt.

Hơi lạnh từ phiến đá truyền vào khiến Tần Dương cảm thấy thoải mái, chỉ hận toàn thân mình không thể dàn ra để toàn bộ được dán ở trên miếng đá mát rượi này.

Không biết đã qua bao lâu, một giờ hoặc hai giờ gì đó, tiếng động cơ vang lên ầm ầm, một chiếc trực thăng hạ xuống bên bờ sông.

Sau đó, Tần Dương cảm thấy thân thể của mình bị người ta nâng lên máy bay.

Chiếc máy bay này chỉ dừng lại một đoạn thời gian ngắn rồi cất cánh. Sau đó Tần Dương chìm vào hôn mê sâu.

Tần Dương như nằm trong một giấc mộng dài. Ở trong mơ, hắn cầm thanh Hải Thần Kiếm chiến đấu với loài quái thú không tên kia.

Ánh sáng chiếu rọi phạm vi mấy chục mét, trở thành nguồn sáng duy nhất trong màn đêm vô hạn. Còn Tần Dương đứng ở chính giữa vùng sáng như ở trên một lôi đài khổng lồ.

Không ngừng có quái thú bò ra từ trong bóng tối rồi lao đầu về hướng Tần Dương - điểm sáng duy nhất trong toàn bộ không gian đen như mực.

Ánh kiếm như tuyết.

Tần Dương chém giết hết con quái thú này đến con khác nhưng dường như số lượng của bọn chúng là vô tận, tựa như từng đợt sóng dồn dập không ngừng xô đến. Sau một lúc, Tần Dương tựa như đã trở thành một cỗ máy giết chóc.

Giết! Giết! Giết!

Không biết đã chém giết bao lâu, cũng không biết có bao nhiêu quái thú đã bị hắn giết chết, Tần Dương kiệt sức đổ gục xuống, mệt đến mức không thể cử động cả đầu ngón tay.

Vô số quái thú vẫn xông về phía hắn, con mắt đỏ rực.

Đau đớn khủng khiếp khiến Tần Dương đột nhiên mở mắt, há to miệng thở hổn hển, cả người bủn rủn như vừa mới được vớt từ dưới sông lên.

Ngòn đèn mổ to đúng đang chiếu ánh sáng trắng vào mặt hắn. Bên cạnh có mấy bóng người đang mặc trang phục phẫu thuật.

- Nhịp tim của bênh nhân đã khôi phục. Mau tiếp tục.

Tần Dương nghe được một tiếng nói vang lên, những người xung quanh thì lại càng làm việc nhanh hơn.

Nhịp tim khôi phục?

Chẳng lẽ vừa rồi tim mình đã ngừng đập?

Hắn chỉ cần liếc mắt là đã nhận ra được mình đang ở phòng phẫu thuật của bệnh viện. Chắc hẳn Connie đã kịp thời điều máy bay trực thăng chở mình đến bệnh viện?

Tần Dương cảm thấy cả người vô lực, ngay cả việc mở mắt ra cũng cần cố hết sức. Cảm giác nóng rực cũng không thuyên giảm bao nhiêu, toàn thân vẫn như đang bị nướng ở trong lò, tựa như không đến khi hắn hoàn toàn tử vong thì sẽ không ngừng lại.

Một đội ngũ bác sĩ và y tá tất bật một lúc rồi đi ra ngoài.

Sau một hồi, Tần Dương thấy Hàn Thanh Thanh và Connie. Thần sắc của hai người hơi tiều tụy, vành mắt phiếm hồng tựa như vừa mới khóc, trong ánh mắt không giấu nổi sự bi thương.

Trong lòng của Tần Dương thầm kêu không ổn. Chẳng lẽ bệnh của mình không thể cứu được?

Hàn Thanh Thanh ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nắm lấy tay của Tần Dương, dịu dàng hỏi:

- Tần Dương, cậu cảm thấy sao rồi?

Tần Dương khó khăn lắm mới phát ra tiếng trả lời:

- Tình huống hiện giờ của tôi như thế nào? Đừng lừa tôi, bản thân tôi cũng biết y thuật. Tôi cần biết rõ tình huống mới có thể tìm cách tự cứu mình.

Trong mắt của Hàn Thanh Thanh rơm rớm những giọt lệ, càng xiết chặt tay của Tần Dương hơn, tựa như cô sợ rằng chỉ cần buông ra thì Tần Dương sẽ bỏ cô mà đi.

- Bác sĩ nói rằng trong cơ thể của cậu có một loại độc tố rất kỳ lạ, đã lan đến từng bộ phận trong thân thể, dù có thay máu cũng không giải quyết được vấn đề gì. Loại độc tố này đang không ngừng ăn mòn thân thể của cậu.

Quả đúng là trúng độc.

Trên mặt của Tần Dương lộ ra một nụ cười khổ:

- Vậy bây giờ tính sao? Không có thuốc chữa à?

Hàn Thanh Thanh mím môi, đôi mắt càng đỏ hơn như sắp khóc.

Tần Dương thấy biểu hiện của Hàn Thanh Thanh thì cũng biết được câu trả lời nhưng hắn không kinh hoảng mà lại càng bình tĩnh.

Tần Dương quay đầu nhìn Connie, nói:

- Connie, hẳn là cô nói được rõ ràng hơn, mau nói cho tôi biết.

Connie cũng mang một vẻ mặt bi thương:

- Trước đó cậu vẫn luôn hôn mê, Thân thể không ngừng yếu đi, thậm chí có lúc nhịp tim cũng biến mất. Bác sĩ nói rằng trừ khi sức miễn dịch của bản thân cậu có thể chiến thắng loại độc tố này, bằng không thì không có thuốc chữa.

Sức miễn dịch?

Tần Dương nghĩ một lúc rồi hỏi:

- Kết quả xấu nhất là gì?

Connie buồn thảm nói:

- Bác sĩ nói rằng nếu sức miễn dịch của cậu không thắng được thì cậu sống được nhiều nhất hai ngày.

Tần Dương nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Hàn Thanh Thanh thấy hắn nhắm mắt lại thì vội vàng khích lệ:

- Tần Dương, có lẽ tình hình không bi quan như thế. Cậu cần phải kiên trì. Bác sĩ nói rằng có thể nếu kiên trì thêm vài ngày thì thân thể sẽ sinh ra khả năng miễn dịch với loại độc này, sau đó …

Tần Dương mở to mắt, nở nụ cười yếu ớt với Hàn Thanh Thanh:

- Tôi không sao đâu. Đừng lo. Cô gọi giúp tôi một cuộc điện thoại.

Hàn Thanh Thanh lập tức lấy điện thoại ra:

- Gọi cho ai?

- Sư phụ của tôi!

Tần Dương khẽ nói:

- Nếu trên đời này còn ai cứu được tôi thì chắc chắn chính là sư phụ.

Kiên trì?

Đây chỉ là trong tình trạng không còn biện pháp nào khác mà nằm chờ chết mà thôi. Tất nhiên Tần Dương sẽ không áp dụng nó. Hơn nữa hắn cũng rõ ràng tình hình thân thể của mình, nếu cứ để yên như thế thì chắc chắn mình không chịu nổi.

Tần Dương đọc một số điện thoại, Hàn Thanh Thanh bấm số. Thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng của Mạc Vũ vang lên:

- Là ai đang gọi?

Hàn Thanh Thanh bật loa ngoài, Tần Dương cười khổ nói:

- Sư phụ, con đang ở Luân Đôn. Lúc đi thám hiểm bị một loại quái thú kì dị đâm nên trúng một loại độc lạ, có thể kiên trì được hai ngày nữa là nhiều nhất.

Thanh âm của Mạc Vũ run lên:

- Hiện giờ con đang ở đâu?

- Con đang ở bệnh viện. Con vừa mới tỉnh lại. Những chuyện khác con sẽ nhờ Hàn Thanh Thanh nói rõ với người.

Mạc Vũ không do dự mà đáp:

- Con có thể cử động sao? Trước hết hãy dùng Quan Âm Châm phong bế tâm mạch, kích thích sức sống, chờ sư phụ đến.

- Thân thể của con không có sức nhưng hẳn là có thể làm được.

Mạc Vũ gọn gàng nói:

- Cố gắng chịu đựng. Sư phụ sẽ đến rất nhanh thôi.

- Làm phiền người rồi.

Mạc Vũ nói với Hàn Thanh Thanh:

- Cháu hãy chuyển cho bác toàn bộ các kết quả kiếm tra của bệnh viện để xác định bệnh tình của Tần Dương.

Hàn Thanh Thanh gật đầu ngay tắp lự:

- Vâng ạ.

Tần Dương quay đầu nhìn Connie:

- Châm bạc của tôi đang để ở Khách sạn Ngân Sam. Cô mau chóng lấy đến đây cho tôi.

Connie gật đầu:

- Tôi đi lấy ngay.

Connie mau chóng thu xếp mọi việc rồi trở về ngồi bên cạnh Tần Dương, nhìn hắn với ánh mắt chờ mong:

- Tần, cậu sẽ không sao đúng không?

Tần Dương cười yếu ớt:

- Quan Âm Châm ra, Diêm Vương nhường đường! Nếu sư phụ của tôi đến thì tôi muốn chết cũng khó.
Bình Luận (0)
Comment