Chương 579: Sư phụ giá đáo
Tần Dương ở trần, bày túi kim châm trước mặt, một hàng kim dài ngắn khác nhau, lóe lên ngân quang.
Trước giường bệnh có mấy bác sĩ vây quanh, ngay cả tiến sĩ Arras trước đó trị bệnh cho phu nhân Kenrat cũng có mặt. Mọi người đều dùng ánh mắt nóng cháy nhìn Tần Dương.
Trong mắt những bác sĩ này, Tần Dương chỉ là một người dính virus kì lạ chờ chết. Bọn họ đã dùng hết cách nhưng vẫn không thể giải quyết. Bây giờ bọn họ đã bó tay, nhưng vào lúc này, Tần Dương lại muốn tự cứu, hơn nữa còn ra vẻ tự tin?
Dùng mọi dụng cụ chữa bệnh công nghệ cao, dùng hết các cách công nghệ cao đều không thể cứu vãn, vậy mà Tần Dương lại muốn dựa vào mấy cây ngân châm cứu mình?
Đây là nói đùa sao?
Nhưng khi tiến sĩ Arras vội vã chạy tới, mặt đầy vẻ hi vọng đợi Tần Dương thi triển ngân châm chữa bệnh. Đông đảo bác sĩ mới cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi.
Tiến sĩ Arras là nhân vật tiếng tăm trong giới bác sĩ toàn Ingles, ông đã xem xong tất cả kết quả chẩn đoán mà vẫn bó tay. Thế mà ông lại tin Tần Dương có thể tự cứu mình?
Cơ thể Tần Dương vô cùng yếu ớt, hắn dựa vào giường, hít sâu một hơi.
Cánh tay phải yếu ớt gần như vô lực trong nháy mắt trở nên ổn định mà mạnh mẽ. Nó vững vàng cầm lấy cây ngân châm, dứt khoát đâm vào trước ngực mình.
Một cây, một cây, lại thêm một cây…
Sáu cây ngân châm, giống như một vòng tròn cắm quanh tim, như những vệ sĩ bảo vệ trái tim.
Trên trán Tần Dương đã ướt mồ hôi, hắn lần lượt nâng ngón tay, khẽ búng vào ngân châm trên ngực.
Ngân châm bay lượn tựa như cánh bướm nhẹ nhàng.
Một đám bác sĩ xung quanh trợn to hai mắt, đây là đang làm gì?
Đây là châm cứu sao?
Đây là thuật châm cứu của phái nào?
Trước giờ chưa từng thấy chưa từng nghe nói đến!
Mấy phút sau, Tần Dương đầu đầy mồ hôi vô lực nằm xuống. Bình thường phương pháp khống chế sáu cây ngân châm rất đơn giản, vào giờ phút này đối với hắn mà nói vô cùng khó khăn. Dày vò như vậy, hắn cảm thấy đầu mình choáng váng hoa mắt, tựa như có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Arras nín thở xem xong tất cả, hỏi nhỏ:
- Tần tiên sinh, cậu làm vậy là vì…
- Bảo vệ tim, kích thích cơ hội sống, trì hoãn bệnh tình!
Ánh mắt Arras tỏa sáng nhìn vào kim bạc chèn vào phía trước ngực Tần Dương:
- Việc này có thể trì hoãn sự lây nhiễm vi khuẩn trong người cậu?
Tần Dương yếu ớt giải thích:
- Tôi chỉ giúp tim đập chậm một chút, cố gắng làm chậm sự tiêu hao cơ thể của mình, cũng làm chậm lại tốc độ lây nhiễm vi khuẩn. Đồng thời kích thích tim sinh cơ. Trước đó tim tôi đã chợt ngừng đập một lần, có thể không bị nữa. Bây giờ tôi chỉ có thể làm đến bước này đợi sư phụ tôi đến thôi.
Trước đó Arras có nghe Tần Dương nhắc đến sư phụ hắn, ánh mắt nhất thời sáng lên:
- Y thuật của cậu so với sư phụ cậu như thế nào?
Tần Dương cười cười:
- Kém xa lắm, tôi chỉ có thể xem như mới nhập môn.
Ánh mắt Arras càng sáng:
- Sư phụ cậu có cách chữa bệnh trong người cậu sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không biết, chắc là có. Nhưng nếu ông không thể cứu tôi, vậy không ai có thể cứu tôi được.
Arras ừ một tiếng, không hỏi nhiều nữa:
- Vậy cậu nghỉ ngơi cho khỏe, có cần gì hỗ trợ cứ nói với tôi.
- Cảm ơn!
Nhóm bác sĩ thấy toàn bộ quá trình, lại kiểm tra các chỉ số cơ thể Tần Dương lần nữa, nhưng khiếp sợ phát hiện các cơ quan chức năng của Tần Dương đều suy giảm. Nhưng không tiến vào khu vực nguy hiểm. Hơn nữa suy giảm thì suy giảm, những số liệu chỉ số này trở nên càng ổn định hơn.
Hai người Hàn Thanh Thanh và Connie canh giữ trước giường Tần Dương, ánh mắt ân cần nhìn Tần Dương, trên mặt hiện vẻ lo lắng.
Rời khỏi rừng nguyên thủy vào bệnh viện, Tần Dương đã hôn mê hai ngày. Trong thời gian hai ngày này, hai người Hàn Thanh Thanh và Connie dường như không ngủ ngon giấc, vẻ mắt trông rất tiều tụy.
Tần Dương đưa tay cầm tay Hàn Thanh Thanh, nhẹ giọng nói:
- Đừng buồn, tôi không chết được đâu. Các cậu đi ngủ đi, ở đây có y tá chăm sóc, các cậu không cần trông nom tôi.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu:
- Trước đó tôi ngủ rồi. Không sao, tôi đợi sư phụ cậu đến.
Connie ở bên cạnh khích lệ nói:
- Tần yêu quý, cậu tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. Nếu lần này không phải cậu, e là chúng ta không ai có thể sống sót rời khỏi hang động kia.
Connie nhớ tới lúc mọi người rời đi, nhìn cảnh tượng một con quái thú to lớn leo lên đồi, trong lòng vẫn không kiềm được lạnh cả người.
Nếu không phải Tần Dương kiên quyết rời đi trước kế hoạch, đợi khi một đám quái thú đó phát động tấn công, ai có thể may mắn tránh khỏi?
Tưởng tượng mình có thể bị quái thú xấu xí dữ tợn kia xé thành mảnh vụn, nuốt trọn thành từng miếng, Connie vô cùng hoảng sợ.
Tần Dương cười cười:
- Tôi cũng muốn sống tiếp.
Connie cũng đưa tay ra, nắm chặt tay còn lại của Tần Dương, kiên định khích lệ nói:
- Tần, cậu nhất định không sao!
Tần Dương ừ một tiếng, vẻ mặt kiên định:
- Chắc chắn tôi không sao.
Mạc Vũ đến rất nhanh, cách thời gian Tần Dương liên lạc cho ông mười lăm giờ. Mạc Vũ đi máy bay đáp xuống sân bay London.
Vệ sĩ của công chúa Connie trực tiếp ở sân bay đón Mạc Vũ, trực tiếp đi tới bệnh viện.
Lúc Mạc Vũ đi vào phòng, Tần Dương vừa tỉnh lại không lâu. Trước đó châm cứu một phen khiến hắn vô cùng mệt mỏi, cộng thêm việc không chế cơ năng cơ thể mình, càng khiến hắn trở nên buồn ngủ.
Tần Dương thấy Mạc Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười có chút thoải mái.
- Sư phụ.
Mạc Vũ ừ một tiếng, bước nhanh đi tới trước giường bệnh. Hàn Thanh Thanh vội vàng đứng lên, cung kính kêu lên:
- Chào chú Mạc.
Ánh mắt Mạc Vũ quét qua Hàn Thanh Thanh, thấy Hàn Thanh Thanh thần sắc tiều tụy, ánh mắt nghiêm túc trở nên dịu dàng mấy phần.
- Con là Hàn Thanh Thanh à, mấy ngày nay cực khổ cho con rồi.
Hàn Thanh Thanh lắc đầu, chợt lại khẩn trương hỏi:
- Chú Mạc, bệnh của Tần Dương, chú có thể chữa trị chứ?
Mạc Vũ thấy vẻ mặt vô cùng khẩn trương của Hàn Thanh Thanh,, trên mặt hiện ra nụ cười:
- Yên tâm, có ta ở đây, tiểu tử thúi này không chết được.
Hàn Thanh Thanh vẫn luôn căng thẳng tinh thần bỗng nhiên thả lỏng người. Dù sao tất cả bác sĩ đều đã bó tay, Mạc Vũ đã là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Tần Dương, cũng là hi vọng cuối cùng.
Hàn Thanh Thanh vẫn luôn mong chờ Mạc Vũ đến. Nhưng cũng lo lắng sau khi Mạc Vũ đến nói ông ấy bất lực. Mối bận tâm này luôn dày vò cô, không dừng lại một khắc nào. Bây giờ nghe thấy Mạc Vũ nói vậy, trái tim cuối cùng cũng rơi về chỗ cũ.
Mạc Vũ thấy thần sắc thay đổi trên mặt Hàn Thanh Thanh, trong mắt lóe lên hai phần phức tạp.
- Không sao đâu, nó sẽ sống khỏe thôi.
Mạc Vũ nói một câu, ngồi xuống trước mặt Tần Dương, lật xem tròng mắt Tần Dương, xem miệng của hắn, sau đó kéo tay Tần Dương, bắt đầu bắt mạch.
- Bây giờ con thấy như thế nào?
Tần Dương là bác sĩ, lại là bệnh nhân, dĩ nhiên biết cách giải thích chứng bệnh để sư phụ rõ hơn tình hình của mình.
Mạc Vũ chẩn mạch xong, nghe Tần Dương giải thích xong, bất lực lắc lắc đầu nói:
- Độc vào sáu cơ quan nội tạng, hơn nữa còn sinh ra một thay đổi kì lạ trong người con. Xem ra chỉ có thể sử dụng cách chưng độc.
Ánh mắt Tần Dương có chút mông lung:
- Con biết cách chưng độc, nhưng sư phụ nói thay đổi là ý gì?
Ánh mắt Mạc Vũ có chút kinh ngạc dị thường:
- Trước mắt sư phụ cũng không rõ lắm, nhưng loại thay đổi đó hắn là tốt cho con, trước mắt con có thể chống đỡ được. Được rồi, làm thủ tục xuất viện cho hắn đi, không cần lãng phí thời gian ở đây.