Chương 590: Cậu ra ngoài cho tôi!
Ngồi trong phòng làm việc của Trang Mộng Điệp, Tần Dương nhàm chán chơi điện thoại di động. Vì Trang Mộng Điệp đã nói buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm, xem như làm tiệc đón Tần Dương trở về.
Trang Mộng Điệp quản lý cả phòng kinh doanh. Bây giờ hoạt động công ty đang tăng lên, phòng kinh doanh lại có quan hệ chủ yếu với các thị trường quan trọng, dĩ nhiên Trang Mộng Điệp là người vô cùng bận rộn của công ty.
Tuy Tần Dương là ông chủ nhưng do hắn trao nhiều quyền hạn cho Hàn Chân nên về cơ bản hắn không có chuyện gì làm. Một số việc quan trọng bọn họ sớm đã thảo luận xong rồi, cùng lắm cũng là Tần Dương kí vài hồ sơ mà thôi. So ra Tần Dương chính là người rảnh rỗi trong số những người rảnh rỗi. Cũng có thể nói là trên dưới cả công ty, Tần Dương là người rảnh nhất.
Tần Dương cầm di động lên, tiện tay đăng status.
- Người đã về Trung Hải, có thể hẹn!
Ở Trung Hải một năm, Tần Dương cũng quen biết không ít bạn bè. Hắn lười thông báo cho từng người một, trực tiếp đăng status bày tỏ trạng thái là được.
Chẳng mấy chốc trong friendlist liền có bạn bình luận.
Hà Thiên Phong:
- Lão đại, quay về trước thời hạn à, hẹn một chầu không?
Tôn Hiểu Đông:
- Đúng đúng đúng, hẹn một chầu, uống rượu uống rượu!
Tần Dương cười híp mắt trả lời hai người:
- Tối nay có hẹn, ngày mai mời sớm!
Hà Thiên Phong:
- Tôi cược năm đồng hôm nay chắc chắn lão đại ăn cơm chung với người đẹp!
Tôn Hiểu Đông:
- Được thôi, vậy tối mai? Lão nhị, cậu không có ý kiến chứ, gọi lão tứ đi!
Tần Dương trả lời http::
- Đúng vậy, người đẹp. Còn không chỉ một người, ngưỡng mộ không.
Hà Thiên Phong bình luận một icon khinh bỉ:
- Quả nhiên là thấy sắc quên bạn như cũ y như ngày nào. Hôm nay tha cho cậu, hẹn tối mai nhé!
Tần Dương sảng khoái trả lời:
- Được, tối mai tập trung ở quán lẩu!
Đang bình luận qua lại, Long Nguyệt cũng bình luận:
- Nếu đã về rồi sao không đến thăm dì Long?
Tần Dương bình luận mấy cái mặt cười:
- Đợi con giải quyết mấy anh em cùng phòng muốn uống say trước đã, rồi đến ăn cơm chùa của dì Long!
Long Nguyệt:
- Được thôi, đợi con.
Lần lượt bạn học, bạn cùng phòng, bạn bè vân vân của Tần Dương đều bình luận không ít, còn có người trực tiếp nhắn tin riêng với Tần Dương. Tần Dương cứ dựa vào ghế sofa nhàn nhã trò chuyện với mọi người.
Di động Tần Dương bỗng nhiên vang lên. Tần Dương nhìn một cái, là Lý Tư Kỳ đã lâu không gặp.
- Đại minh tinh, đã lâu không gặp.
Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nói:
- Đúng vậy, đã lâu không gặp, đây là đang chọc tôi sao.
Tần Dương cười nói:
- Cô vừa đóng phim truyền hình vừa đóng phim điện ảnh, hơn nữa nghe nói phim điện ảnh ra mắt vào mùa hè cũng rất ăn khách. Hình như bây giờ đã có doanh thu bảy tám trăm triệu, xem như nổi tiếng rồi. Tôi nghe người của công ty nói, hiện giờ cô là người có sức ảnh hưởng. Công ty chúng tôi đã chuẩn bị khai thác cô rồi đấy.
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Mới có bao lâu không gặp sao miệng lưỡi trở nên trơn tru thế? Dù sao tôi cũng là người của cậu, cậu muốn thế nào thì thế ấy, bán tôi luôn cũng được…Bây giờ cậu đang ở đâu?
Tần Dương cười nói:
- Tôi ở công ty. Không phải đợi tan ca ăn cơm chùa sao?
- Một tổng giám đốc như cậu có cần chế nhạo vậy không, buổi tối có hẹn chưa?
Tần Dương thẳng thắn trả lời:
- Có hẹn với Trang Mộng Điệp và Lam Linh Vũ, dù sao mọi người đều sống gần nhau mà.
Lý Tư Kỳ cười híp mắt nói:
- Có thể tính tôi vào không?
Tần Dương cười nói:
- Bây giờ cô rảnh thì cứ đến đi. Dù sao thì thêm một người thêm một đôi đũa thôi mà.
- Được, thời gian địa điểm. Mấy ngày nay tôi được nghỉ, trời lại nóng, mỗi ngài đều ở nhà chơi game không muốn ra ngoài.
Tần Dương nghĩ đến một chuyện:
- Phải rồi, bây giờ cô cũng rất có tên tuổi. Đi dường có ai tìm cô kí tên không?
Lý Tư Kỳ cười hì hì trả lời:
- Có chứ, không phải phim đang ăn khách sao. Tôi đi ra ngoài nếu không mang kính mát sẽ có nhiều người nhận ra, cũng có người xin chụp chung, xin kí tên.
Tần Dương cười nói:
- Được rồi, xem ra tôi phải đổi chỗ ăn cơm. Nếu không cả bàn cơm sẽ bị người ta vây quanh, vậy cũng không thể ăn cơm nữa.
- Haha, làm gì khoa trương như vậy…Có điều, nếu ăn ở sảnh đông người quả thực dễ bị người ra nhận ra, hehe…
Nghe tiếng cười của Lý Tư Kỳ, Tần Dương không nhịn được trêu nói:
- Được lắm, vẫn còn có chút đắc ý ha.
- Tôi nói thật thôi mà…Được rồi, cậu quyết định thời gian địa điểm thì nói với tôi. Tôi đi tắm rồi còn trang điểm. Mấy ngày không ra ngoài, bây giờ căn bản không thể gặp người khác.
Tần Dương sảng khoái nói:
- Ừ, chút nữa tôi gửi địa điểm cho cô.
Trang Mộng Điệp đang trong phòng làm việc ngẩng đầu lên, ánh mắt hài hước:
- Thế nào, mới quay về liền bắt đầu tán tỉnh em gái rồi?
Tần Dương cười nói:
- Tôi vừa đăng status nói với bạn bè tôi về rồi, Lý Tư Kỳ gọi điện nói muốn đến ăn cơm chung. Làm gì mà tán tỉnh chứ, tôi không phải loại người đó!
Trang Mộng Điệp dĩ nhiên biết Lý Tư Kỳ, cười híp mắt trả lời:
- Phải, đương nhiên cậu không phải loại người đó, cậu là đợi em nào đó tán mình!
Tần Dương bị nghẹn lời, cười khổ nói:
- Cô có gì bất mãn với tôi sao?
Trang Mộng Điệp chỉ vào một chồng hồ sơ dày cộm bên cạnh mình:
- Nhìn thấy chưa, còn nhiều cái chưa xử lý xong, tôi đang cực khổ làm việc, cậu ở bên thoải mái thả thính…
Gương mặt Tần Dương nhất thời hơi có chút ngượng ngùng. Nếu hắn và Trang Mộng Điệp chỉ là bạn bè trong sáng, dĩ nhiên hắn sẽ không để ý giải thích của Trang Mộng Điệp. Nhưng hai người đã lên giường với nhau, tuy sau này không duy trì quan hệ đó nữa, nhưng trong lòng hai người vẫn rất thân mật. Ví dụ như Tần Dương bị thương, Trang Mộng Điệp có thể không chút kiêng kỵ giúp hắn tắm rửa thay quần áo quan tâm hắn, cũng bởi vì vậy mà Tần Dương hơi có chút lúng túng.
- Khụ khụ, hay là tìm người thay thế cô. Dù sao cô cũng là cổ đông, cô hoàn toàn có thể thanh nhàn một chút, không cần mệt mỏi như vậy. Cô nhìn tôi…
Tần Dương còn chưa nói hết câu, Trang Mộng Điệp liền cắt lời hắn, liếc hắn một cái:
- Cậu tưởng ai cũng hào phóng như cậu, không thèm quan tâm cái gì như cậu sao? Tuy giám đốc Hàn là người đáng tin cậy, cũng rất có năng lực, nhưng dù sao công ty vẫn là của cậu. Cho dù cậu không có mặt cũng có người giúp cậu trông nom. Huống hồ mục tiêu của cậu không chỉ là điểm trước mắt, công ty này chỉ là thử nghiệm, cũng là cơ sở của công ty tập đoàn sau này, tóm lại quan tâm đến sẽ tốt hơn.
Tần Dương sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói:
- Nếu sau này tôi thành lập công ty tập đoàn, bên dưới có nhiều công ty con, một mình cô cũng không thể xoay sở. Dùng người thì không nên nghi ngờ, nghi ngờ thì không dùng. Căn cứ theo số liệu thực tế, người có khả năng thăng chức, người không có năng lực giáng chức…
Trang Mộng Điệp thở phì phò trợn mắt nhìn Tần Dương:
- Thành lập công ty tập đoàn, lẽ nào cũng không quản lý gì sao. Vậy rốt cuộc là công ty của cậu hay là công ty của người khác. Cậu…haiz, thật là tức chết tôi rồi. Cậu ra ngoài chơi đi, đừng ở đây làm phiền tôi làm việc nữa!
Tần Dương không dám trả lời, ảo não đứng lên, còn nở nụ cười:
- Được, được, vậy tôi ra ngoài đợi. Không làm phiền cô nữa.
Trang Mộng Điệp nhìn bóng lưng ảo não của Tần Dương, bỗng nhiên không khỏi thấy tức cười. Cô cười hì hì một cái, nụ cười này tựa như hoa đào nở rộ, xinh đẹp vô cùng…