Chương 591: Làm trợ lý cho cậu thì sao?
- Lúc nãy tôi nói cậu như vậy, cậu có giận không?
Lúc tan ca, Tần Dương và Trang Mộng Điệp cùng đi về phía bãi đậu xe. Trước đó hắn đến công ty cũng là đón xe đến, chiếc xe của hắn trước đó xảy ra tai nạn hư hại cũng nhiều. Tần Dương để lại cho người ta xử lý, trong lúc nhất thời vẫn chưa mua xe mới.
Tần Dương cười nói:
- Lẽ nào trong lòng cô tôi là người nhỏ mọn như vậy?
Trang Mộng Điệp lắc đầu:
- Không, cậu rất rộng lượng. Nhưng cậu là ông chủ mà, tuy tôi cũng là cổ đông nhưng cũng coi như chỉ là nhân viên của cậu mà thôi.
Tần Dương lắc đầu nói:
- Sao lại tức giận chứ, cô vất vả như vậy cũng vì tốt cho tôi mà. Tuy có một số chuyện tôi và cô nghĩ có thể không giống nhau, nhưng mọi thứ cô làm tôi đều hiểu. Tôi chỉ lo lắng cô quá vất vả mà thôi. Tiền bạc ít nhiều chỉ là một con số, tôi không xem trọng lắm. Trên đời này có rất nhiều thứ quan trọng hơn tiền.
Trang Mộng Điệp nghiêng mặt nhìn Tần Dương, bỗng nhiên khẽ cười nói:
- Cậu không giận là được rồi. Có điều cậu cũng không cần để tâm tôi. Tôi vẫn còn trẻ, trước đây cũng từng nghèo khổ, căn bản không nhàn hạ được, cũng không phải người có thể không làm gì mà yên tâm ngồi hưởng thụ. Tôi đồng ý làm một số việc bất kể là vì cậu hay vì chính bản thân tôi.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Ừ, cực khổ thì cực khổ, cũng phải chăm sóc sức khỏe cho tốt. Đừng dốc lòng làm việc mà khiến cơ thể suy nhược.
Trang Mộng Điệp thản nhiên cười nói:
- Cậu đang quan tâm tôi sao?
Tần Dương liếc mắt:
- Phải, đương nhiên là quan tâm cô.
Trang Mộng Điệp cười cười, mở cửa xe, ngồi vào ghế, còn Tần Dương ngồi ở ghế phụ.
- Nghỉ hè thế nào?
Trang Mộng Điệp lái xe ra khỏi cửa nhà máy, thuận miệng hỏi thăm:
- Cậu đã đi Ingles?
Tần Dương ừ một tiếng:
- Phải, du lịch các thắng cảnh nổi tiếng của London, còn gặp mặt nữ hoàng Ingles, uống một ly trà, cùng công chúa Connie thám hiểm bảo tàng hoàng thất để lại từ mấy trăm năm trước, gặp phải quái thú, bạch tuộc khổng lồ, trúng độc, sau đó xém chút nữa đi đời…
Tần Dương ngồi yên ổn bên cạnh, Trang Mộng Điệp dĩ nhiên sẽ không lo lắng, kinh ngạc nhìn Tần Dương:
- Kì nghỉ hè của cậu cũng phong phú quá nhỉ?
Tần Dương cười hehe:
- Quả thật rất phong phú.
Còn có chuyện phong phú hơn không thể nói với cô cơ.
Nhiệm vụ đặc công, hợp tác với cha, ám chiến với Tư Đồ Hương…
Trang Mộng Điệp cười nói:
- Có bạn gái chưa?
Tần dương hơi lúng túng:
- Không có.
Trang Mộng Điệp kỳ quái hỏi:
- Bên cạnh cậu nhiều người đẹp như vậy, lẽ nào cậu không thích ai hết sao, hay là không phù hợp?
Tần Dương sờ lỗ mũi, biểu cảm hơi ngại:
- Nhiều nguyên nhân khác nhau, tóm lại bây giờ vẫn độc thân.
Trang Mộng Điệp thấy biểu cảm của Tần Dương, cười híp mắt nói:
- Tôi chỉ hỏi thôi không có ý gì khác. Dù cậu là người đàn ông nhỏ của tôi, nhưng tôi chưa từng nghĩ muốn làm bạn gái cậu. Hơn nữa cậu cũng không nợ tôi cái gì, ngược lại, tôi còn rất cảm kích cậu. Là cậu đưa tôi bước ra khỏi cuộc sống chán chường trước đó, lại cho tôi mục tiêu và cuộc đời mới.
Ánh mắt Tần Dương hơi có chút phức tạp, đối với Trang Mộng Điệp, hắn đúng là có lỗi. Nhưng hắn quả thực không cho cô được danh phận hay tình yêu.
Về mặt này, tình cảm của Tần Dương khá tinh tế, cũng có nút thắt nhỏ. Cũng may Trang Mộng Điệp không ép buộc hắn, cũng không tạo bất cứ áp lực gì cho hắn. Nếu không e là hắn sẽ rất buồn, dù sao bây giờ chỉ có Văn Vũ Nghiên và Hàn Thanh Thanh mà đã đủ khiến hắn đau đầu rồi. Huống hồ bên cạnh hắn không chỉ có hai người họ.
Ví dụ như Lý Tư Kỳ?
Tuy Lý Tư Kỳ cũng rất thẳng thắn nói với Tần Dương cô chưa từng muốn gả cho Tần Dương, thậm chí chưa từng muốn yêu đương với hắn, nhưng hai người vẫn vượt qua quan hệ bạn bè.
Vào đêm mưa kia, cả người Lý Tư Kỳ ướt dẫm từ mấy trăm cây số chạy đến vì để trao đi nụ hôn đầu của cô ấy…
Trong xe nhất thời yên tĩnh.
Một hồi lâu sau, Trang Mộng Điệp chủ động mở miệng chuyển đề tài:
- Linh Vũ chuẩn bị ra ngoài đi làm rồi.
Tần Dương sững sốt một chút, chợt cười nói:
- Được đó, cô ấy chuẩn bị làm gì?
Trang Mộng Điệp cười híp mắt nói:
- Cho cô ấy làm trợ lý của cậu, thế nào?
Tần Dương sững sốt:
- Cái gì, làm trợ lý của tôi?
Trang Mộng Điệp gật đầu:
- Đúng vậy, dù sao cậu cũng là chủ công ty mà, cậu không thể không quản chuyện gì. Dù cậu trao quyền cho Hàn Chân rất nhiều, bình thường công việc không nhiều, nhưng tóm lại có một số việc cần xử lý kịp thời hay cần liên hệ với cậu. Nếu có thêm một trợ lý cũng có thể không làm chậm trễ công việc. Huống hồ sau này cậu còn phải thành lập công ty tập đoàn, cậu không thể chuyện gì cũng không quản đúng không, cho dù là họp hội đồng quản trị gì đó, bình thường cũng cần có người giúp cậu mà.
Tần Dương nháy mắt:
- Tôi thì không có vấn đề, dù sao càng nhiều người giúp đỡ, tôi càng nhàn rỗi không phải sao. Chẳng qua phát lương cho một người nữa thôi mà, cũng không thiếu chút tiền này. Vấn đề là, Lam Linh Vũ có đồng ý không? Nói cách khác, cô ấy làm được không?
Trang Mộng Điệp liếc Tần Dương:
- Dù sao bây giờ công việc vẫn không nhiều, vừa hay từ từ luyện tập. Cô ấy cũng có thể học hỏi qua quá trình này. Tôi sẽ chỉ dạy cô ấy. Đợi đến khi cậu thực sự mở rộng công ty tập đoàn, lúc đó cô ấy tất nhiên đã không thành vấn đề rồi. Cô ấy là một cô gái rất tỉ mỉ.
Tần Dương hỏi thêm một câu:
- Cô ấy đồng ý không?
Trang Mộng Điệp gật đầu:
- Ừ, mấy tháng nay cô ấy đều cố gắng thích ứng cuộc sống thành phố. Trong kì nghỉ còn đi học thêm một số khóa học, dù sao cô ấy cũng chuẩn bị sinh sống ở đây, không muốn quay về.
Tần Dương nghe Trang Mộng Điệp nói vậy, liền không phản đối nữa:
- Chỉ cần cô ấy đồng ý, dĩ nhiên tôi không thành vấn đề. Hơn nữa cô ấy cũng xem như người của chúng ta, cũng tin tưởng được. Aiyo, một cao thủ cổ thuật tiểu thành giới làm trợ lý cho tôi, sao tôi cảm thấy áp lực có chút lớn vậy nhỉ?
- Lớn cái đầu cậu, bớt nhảm nhí đi. Việc này cứ quyết định như vậy nhé?
Tần Dương bất lực cười khổ:
- Được được được, cô nói sao cũng được.
Trang Mộng Điệp hừ nói:
- Để một đại mỹ nữ chân dài làm trợ lý cho cậu cậu còn không hài lòng, cậu muốn sao?
Tần Dương lắc đầu, cười hì hì nói:
- Tôi nào dám làm gì, đại mỹ nữ này lúc nào cũng có thể khiến tôi thủng ruột lòi phèo. Không chọc nổi không chọc nổi, làm phiền rồi!
Trang Mộng Điệp bị lời nói của Tần Dương chọc cho cười:
- Cậu thật sự sợ cô ấy như vậy sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Tôi sợ cô ấy làm gì, đùa thôi. Có điều nói thật, trong giới tu hành cả Hoa Hạ này, Ngũ Tiên Môn là môn phái rất đặc biệt, không có mấy ai muốn chọc giận người của Ngũ Tiên Môn. Vì bọn họ thật sự muốn giết người căn bản không cần thực lực, dù chỉ là một người bình thường cũng có thể tiêu diệt một sát thủ trong im lặng. Quan trọng nhất là thủ đoạn cổ độc kia không thể phòng bị được…
Không thể phòng bị?
Đúng vậy, quả thật không thể phòng bị. Trước đó thực tình cổ không phải là ví dụ tốt nhất sao?
Huống chi người hạ độc lại là người bị Ngũ Tiên Môn vứt bỏ. Vậy cao thủ chân chính của Ngũ Tiên Môn hạ cổ, chẳng phải càng xuất quỷ nhập thần, thủ đoạn càng khó đề phòng hơn sao?