Chương 593: Người tình?
Tần Dương quay đầu lại nhìn Lý Tư Kỳ, nhất thời cảm xúc có hơi phức tạp.
Cô nàng này lại muốn làm gì nữa đây?
Không muốn yêu đương công khai với mình, không muốn làm bạn gái của mình, nhưng lại xem mình là bạn trai, hoặc là người đàn ông của cô ấy?
Vậy rút cục cô ấy làm thế này là sao?
Định coi mình là người tình trong bóng tối hả?
Nhìn thấy Lý Tư Kỳ hài lòng dễ chịu dựa vào vai mình, Tần Dương vốn đang định mở lời lại không đành lòng. Được rồi, cứ xem hết bộ phim này trước cái đã, có gì thì nói sau.
Bộ phim tiếp tục chiếu, khi xuất hiện cảnh Lý Tư Kỳ và nam phụ hôn nhau. Lý Tư Kỳ khẽ nghiêng mặt qua giải thích:
- Không phải hôn thật, là góc quay tạo cảm giác.
Tần Dương chỉ ừ một tiếng, nhưng trong lòng lại cảm thấy rất êm ái.
Mặc dù Lý Tư Kỳ có Dư Quang Thành hỗ trợ giới thiệu, nhưng nói đến cùng, cô cũng chỉ mới quay một bộ phim truyền hình, lại chỉ đóng một vai nha hoàn. Chút danh tiếng này ở trong một đoàn làm phim nổi tiếng thì cũng chẳng là gì, chỉ có thể xem như một người mới. Mà người mới này lại muốn thay đổi kịch bản hoặc trốn cảnh diễn hôn, chuyện này đương nhiên là cực kỳ khó.
Trong đầu Tần Dương lại nhớ tới những lời Lý Tư Kỳ nói trong đêm đó, trước lúc mình và cô ấy hôn nhau. Lý Tư Kỳ có ý muốn trao nụ hôn đầu tiên của cô ấy cho mình, sau đó trong lúc đóng phim thì cần hôn thì hôn, nhưng chắc có lẽ vì để ý tới cảm nhận của mình, nên Lý Tư Kỳ lại đột nhiên thay đổi ý định, nói là có về lại đoàn phim cũng không hôn.
Mặc dù từ đó tới giờ Lý Tư Kỳ cũng không hề nói về những khó khăn mà cô gặp phải cho mình nghe, nhưng hẳn là lúc đấy cô ấy cũng bị đạo diễn mắng, đồng nghiệp chế giễu hoặc xem thường.
Một người chả có tí danh tiếng nào như cô mà cũng bày đặt này nọ sao?
Chỉ hôn thôi mà cũng không diễn, còn muốn một là thay đổi góc quay hai là hủy bỏ cảnh này luôn, cô cho rằng cô là ai chứ?
- Lúc đấy khó chịu lắm phải không?
Lý Tư Kỳ khẽ cắn bờ môi, gượng cười:
- Cũng không sao. Mọi người đều rất tốt, cũng không quá làm khó...
Tần Dương nhíu mày:
- Không quá làm khó, vậy tức là vẫn còn làm khó?
Lý Tư Kỳ khẽ nói:
- Studio mà, lúc nào chả có mấy người hay ăn nói bậy bạ. Không sao đâu, dù gì thay đổi góc độ quay cũng không gây ảnh hưởng tới kết quả, chỉ là có vài người cảm thấy khó chịu thôi.
Tần Dương hơi híp mắt lại:
- Là bạn trai trong phim của em? Lý Hạo?
Lý Tư Kỳ kéo tay của Tần Dương:
- Chuyện nhỏ, mà cũng qua rồi. Anh đừng hỏi nữa, dù sao em cũng không hôn người khác, chỉ hôn mình anh thôi. Không cần ghen đâu…
Tần Dương cười khổ, mình cũng không có ghen nha, mình chỉ quan tâm cô ấy thôi mà?
Một lúc sau bộ phim cũng kết thúc, hai người Tần Dương chờ mọi người về gần hết, mới đứng dậy rời đi.
- Diễn rất tốt. Dù tôi không phải dân trong nghề, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được sự cố gắng của em.
Lý Tư Kỳ nở nụ cười vui vẻ:
- Thật sao, không phải vì an ủi em nên mới nói vậy chứ?
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên là không, nói thật đấy.
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng, hai mắt híp lại tựa vầng trăng non:
- Cảm ơn anh, em vui lắm. Em sẽ cố gắng hơn nữa!
Tần Dương giơ tay lên xem đồng hồ, đã là mười giờ rưỡi tối.
- Mười giờ rưỡi rồi, nên về nhà thôi. Bây giờ em đang ở đâu, ở nhà à?
Lý Tư Kỳ lắc đầu:
- Không. Ở nhà có nhiều thứ hơi bất tiện, nên em không ở nhà. Mà bây giờ cũng khá dư dả rồi, nên em thuê một căn phòng, cũng ở trong khu cư xá anh ở, cách không xa lắm.
Tần Dương à một tiếng rồi nói:
- Được rồi, vậy thì đi thôi. Tôi đưa em về!
Lý Tư Kỳ gật đầu:
- Được!
Hai người gọi xe quay lại khu cư xá Vịnh Nước Nông, sau đó Tần Dương đưa Lý Tư Kỳ về tới tận cửa, là một căn phòng giống như phòng trong khu chung cư.
- Vào trong đi.
Tần Dương còn chưa lên tiếng, Lý Tư Kỳ cũng đã đưa tay kéo hắn vào trong.
Tần Dương đánh giá căn phòng một hồi, phòng sạch sẽ chỉnh tề, có một vài món đồ trang trí khá đáng yêu, như gấu teddy nhỏ, làm cho căn phòng tràn đầy cảm giác ấm cúng.
- Trang trí cũng đẹp đấy. Chẳng qua đây là khu dân cư, em đi lên đi xuống chắc cũng không quá tiện.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Bây giờ em cũng đâu có tiêng tăm gì, cứ ở tạm đây đã. Hơn nữa, người thành phố cũng không giống người ở quê, đèn nhà ai nhà nấy rạng, chả ai quan tâm đâu. Em lại ở tầng thấp, có thể trực tiếp đi thẳng xuống nhà để xe luôn... Anh uống gì không, nước, trà, cà phê?
Tần Dương cười nói:
- Nước lọc là được rồi.
Lý Tư Kỳ lấy một chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra đưa cho Tần Dương. Sau đó tự mình cũng lấy ra một lon cà phê, ngồi xuống bên cạnh Tần Dương.
Tần Dương liếc nhìn lon cà phê trong tay Lý Tư Kỳ:
- Sắp 11 giờ rồi, sao còn uống cà phê nữa, chưa muốn đi ngủ à?
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Thời gian gần đây được nghỉ ngơi, em ở nhà sống y như heo ấy, suốt ngày ăn ngủ ngủ ăn...
Tần Dương nhắc nhở:
- Bây giờ em đã là ngôi sao rồi, phải biết chú ý dáng người. Cẩn thận kẻo ăn thành “hình vuông”. Rồi coi chừng khỏi làm diễn viên nữa đó.
Lý Tư Kỳ cười nói:
- Yên tâm đi, cơ thể em trao đổi chất nhanh lắm, ăn thế nào cũng không mập. Mà em cũng còn trẻ, lỡ có mập, tôi nhất định sẽ khống chế, giảm cân xuống!
Tần Dương uống một ngụm nước, vặn nắp lại:
- Cũng trễ rồi, tôi về đây.
Lý Tư Kỳ quay đầu, nhìn Tần Dương bằng ánh mắt ngóng trông:
- Dù gì ở đây cũng chỉ có mình em, hay là... Anh ở lại đi?
Tần Dương nghe Lý Tư Kỳ nói như vậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đặt chai nước khoáng xuống, nghiêm túc hỏi:
- Rốt cục thì em nghĩ như thế nào về quan hệ của chúng ta?
Lý Tư Kỳ nháy mắt mấy cái:
- Sao vậy, anh cảm thấy áp lực sao?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Quả thật là anh cảm thấy rất khó hiểu, bởi vì anh nhớ em từng nói muốn tập trung vào công việc, em muốn trở thành một ngôi sao lớn, nhưng anh lại cảm thấy...
Lý Tư Kỳ mỉm cười nhìn Tần Dương:
- Người đàn ông khác e rằng muốn mà không được, còn anh nha, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện này, nhưng mà, cũng vì tính anh như vậy nên em mới yêu anh, nếu như anh là kiểu công tử háo sắc kia, chắc là em sẽ trốn anh mất thôi.
Tần Dương nhíu mày:
- Tức là sao?
Lý Tư Kỳ mấp máy bờ môi:
- Em yêu anh, nhưng em sẽ không chiếm hữu anh, cũng sẽ không bắt anh phải chịu trách nhiệm với em, lần trước em cũng nói rồi, em chỉ cần trong lòng anh có em là em cảm thấy mãn nguyện rồi, em cũng là người mà, trong lòng cũng muốn có một chỗ để nhớ nhung và dựa vào, chẳng lẽ anh muốn em tới 30-40 tuổi mà ngay cả một người đàn ông cũng không có sao?
Tần Dương nháy mắt mấy cái:
- Kể cả lên giường sao?
Hai má Lý Tư Kỳ hơi ửng hồng, nhưng vẫn nhìn thẳng về phía Tần Dương:
- Nếu như anh muốn, đêm nay cũng được.
Tần Dương cười khổ lắc đầu:
- Em đúng là, đừng có hành anh nữa được không, chỉ mỗi Văn Vũ Nghiên với Hàn Thanh Thanh thôi cũng đủ để anh nhức đầu rồi.
Lý Tư Kỳ cười hì hì nói:
- Em không giống hai người đó mà.
Tần Dương nói tẳng:
- Như vậy thì có khác gì... người tình bì mật chứ?
- Người tình sao?
Lý Tư Kỳ khẽ lặp lại một lần, khẽ nở nụ cười ngượng ngùng:
- Kỳ thật anh nói như vậy cũng không sai, anh là một người rất ốt, có mị lực, em yêu anh, anh cũng đã từng giúp em, hơn nữa em dám khẳng định, tương lai nhất định anh sẽ còn giúp em nữa, cho dù anh đã có Hàn Thanh Thanh hay là Văn Vũ Nghiên, nhưng nếu như em gặp chuện, thì anh cũng sẽ không chút do dự mà giúp em, dù sao em cũng không muốn kết hôn, trở thành người tình của anh kỳ thật cũng rất tốt, như vậy em cũng yên tâm, thoải mái hơn... Ừm, sao có vẻ thực tế quá vậy nè?