Chương 635: Bọn họ không hung ác như cậu!
- Nhiếp Du Du, Nhiếp trong Nhiếp Tiểu Thiến, Du Du trong bạch vân du du (mây trắng dập dờn).
Nữ sinh đeo mắt kính nhanh chóng báo ra tên mình, chợt nhíu mày:
- Có tác dụng phụ không?
Nhiếp Du Du?
Tần Dương lẩm bẩm một lần cái tên này ở trong lòng, gật đầu nói:
- Ngày hôm đó sau khi đánh với Danny xong thì tôi bị té xỉu, rồi được mang đến bệnh viện, cuối cùng còn phát sinh một chuyện ngoài ý muốn, suýt nữa thì chết rồi.
- Ngoài ý muốn?
Tần Dương không quen Nhiếp Du Du, cũng không biết lai lịch của cô, đương nhiên là sẽ không nói kỹ chuyện của bản thân.
- Phải. Nên nếu không phải liều mạng, tốt nhất thì tôi vẫn không muốn tiến vào loại trạng thái kia, lần trước đánh với Danny cũng là do bị ép thôi.
Nhiếp Du Du nhíu mày:
- Thực lực của cậu mạnh nhất. Tôi vốn còn có ý định tìm cậu luyện tập một chút, nhưng nếu chỉ dựa vào trạng thái hiện tại thì cậu đánh không lại tôi đâu.
- Luyện tập một chút?
Tần Dương cười nói:
- Đại Học Trung Hải không phải chỉ có mình tôi là người tu hành, tại sao lại tìm tôi.
Nhiếp Du Du thoải mái nói:
- Bọn họ không lợi hại bằng cậu, ừm, nói đúng hơn là không hung ác bằng cậu!
- Không hung ác bằng tôi?
Tần Dương ngẩn người ra một hồi:
- Hung ác? Đây là lý do cậu tìm tôi?
Nhiếp Du Du gật đầu:
- Cách tăng thực lực lên nhanh nhất chính là thông qua tranh đấu và chém giết. So tài giao chiến mà giữ sức thì cũng không có bao nhiêu tác dụng với chuyện nâng cao thực lực. Chỉ có khi ở bên bờ sinh tử, mới có thể kích thích tiềm lực ở mức lớn nhất, tăng lên thực lực. Thứ quyết tâm này cậu có, bọn họ không có, nếu như các người là kẻ địch, cho dù là giao chiến khi thực lực ngang nhau thì kẻ chết nhất định là bọn họ, nên tôi không tìm bọn họ!
Tần Dương nhìn về phía hai cánh tay của Nhiếp Du Du, thì phát hiện tay của cô đã không còn bộ dạng như trước nữa, mà khôi phục lại thành như bàn tay của nữ sinh bình thường.
- Thực lực của cậu rất mạnh, chẳng lẽ trước giờ đều là do tập luyện như vậy sao?
Nhiếp Du Du gật đầu, theo lý thường đương nhiên hồi đáp:
- Đương nhiên. Khi áp lực tu hành của cậu là cái chết, khi cái giá cực lớn phải trả mỗi lần thất bại là bị thương nặng, thậm chí là tàn phế, là tử vong. Khi đó đương nhiên là động lực liều mạng của cậu sẽ đủ nhiều rồi.
Tần Dương gật đầu tỏ vẻ hiểu, chợt lại không nhịn được hiếu kỳ hỏi:
- Cậu tới từ gia tộc hay môn phái nào vậy?
- Tôi không có gia tộc cũng không có môn phái. Tôi chỉ có một sư phụ, giống như cậu vậy.
Hiển nhiên Nhiếp Du Du biết rất rõ về lai lịch của Tần Dương, cô trả lời rất tùy ý.
Tần Dương nháy mắt mấy cái:
- Sư phụ của cậu nghiêm khắc với cậu thật đấy…
Nhiếp Du Du bình thản trả lời:
- Lựa chọn cuộc sống như thế nào, thì nên có thái độ như vậy, thế giới này cũng sẽ không vì bất kỳ ai mà thay đổi. Nên muốn sinh tồn thì phải thích ứng.
Tần Dương cúi đầu nhìn cánh tay máu me đầm đìa, rồi cười khổ:
- Còn muốn đánh nữa không?
- Không đánh!
Nhiếp Du Du trả lời rất tùy ý:
- Tôi muốn đánh với cậu trong trạng thái bộc phát như hôm đó cơ, còn bây giờ thì cậu không phải là đối thủ của tôi.
Vẻ mặt Tần Dương có chút xấu hổ.
Mặc dù giọng điệu của đối phương cũng rất tùy ý, nhưng rõ ràng là mình đang bị chê nha.
- Đi đây.
Nhiếp Du Du gọn gàng vẫy tay, quay người đi về phía trường học, dáng vẻ tiêu sái, phóng khoáng.
Khi Tần Dương nhìn bóng lưng Nhiếp Du Du, trong lòng bỗng nhiên khẽ động, lên tiếng:
- Nhiếp Du Du, nếu như cậu muốn đánh nhau, vậy sau này tôi có thể tìm cậu đánh nhau không, ừm, xem như tôi khiêu chiến cậu đi.
Nhiếp Du Du dừng chân lại, quay người nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Khiêu chiến tôi?
Tần Dương cười lớn, nói thẳng:
- Tôi cảm thấy cậu nói rất có lý. Thất bại đồng nghĩa với cái chết, chỉ khi bị kích thích bởi cái chết thì chúng ta mới có thể phát ra được tiềm lực lớn nhất. Gần đây, tôi có gặp một chút rắc rối, cũng đang cần phải tăng thực lực lên thật nhanh, có khả năng là phải bắt đầu khổ tu một khoảng thời gian. Nếu như có thể chiến đấu cùng với cậu thì tôi nghĩ thực lực của tôi nhất định sẽ tăng lên nhiều hơn.
Hơi dừng lại một chút, ánh mắt Tần Dương tự tin, bổ sung:
- Về phần cậu nói bây giờ tôi đánh không lại cậu, nhưng tôi tin chắc, cậu nhất định sẽ nhanh chóng thay đổi cảm nhận!
Hai mắt Nhiếp Du Du sáng lên, cô đọc một số điện thoại di động:
- Muốn đánh nhau thì gọi điện thoại cho tôi. Nhưng mà nè, tôi nói trước cho cậu biết. Nếu như cậu không thể nào tạo thành uy hiếp cho tôi, chỉ có ý để tôi tới tập giúp cho cậu, mà không thể làm cho tôi nâng cao thực lực, vậy thì tôi chắc chắn sẽ không tới đâu!
Tần Dương thoải mái gật đầu, ghi nhớ số điện thoại của cô.
- Tốt, tuyệt đối sẽ không để cho cậu thất vọng!
Khi bóng hình của Nhiếp Du Du biến mất, Tần Dương thu hồi ánh mắt, nghĩ tới trải nghiệm vừa rồi, tâm tình không khỏi có chút phức tạp.
Dường như tuổi của cô nàng Nhiếp Du Du này còn nhỏ hơn mình, nhưng sức chiến đấu thì đúng là thật khủng bố. Tần Dương đã ra tay hết sức, nhưng vẫn bị đánh tới mức cực kỳ chật vật, quần áo bị rách tùm lum, trên người cũng có thêm mấy vết thương thấm đẫm máu, nhưng cô ta thì lại chẳng hề có chút tổn thương nào cả!
Khoảng cách giữa hai người tuyệt đối không chỉ là một chút.
Rốt cục thì sư phụ của Nhiếp Du Du là ai nhỉ. Vậy mà lại dạy dỗ đệ tử của mình như thế. Cách cô ta chiến đấu rất thô bạo trực tiếp. Mỗi một đòn đều là sát chiêu nhanh chóng, ngắn gọn, lưu loát nhất, phong cách chiến đấu cũng đơn giản mà hiệu suất cao, nãy giờ hoàn toàn không hề có một động tác dư thừa nào. Hơn nữa, hai tay của cô ta có thể sánh ngang với hai lưỡi dao sắc bén, một khi chiến đấu tất nhiên sẽ chiếm hết ưu thế. Đương nhiên, cái này là do cô ta tự mình luyện ra, nên cũng là ưu thế mà cô ta nên có.
Tần Dương cẩn thận nhớ lại trận chiến ban nãy, nếu như không phải là mình phản ứng nhanh, e rằng cũng không chỉ bị thương nhẹ như thế này thôi?
Chưa nói tới chuyện có chết hay không, ít nhất cũng phải trọng thương.
Cô gái này ra tay thật hung ác!
Nếu như chiến đấu nhiều lần với cô ta, sức chiến đấu của mình nhất định cũng sẽ tăng lên rất nhiều, lại cộng thêm sư phụ trợ giúp...
Bỗng nhiên trong đầu Tần Dương lóe lên một ý nghĩ. Thực lực của Nhiếp Du Du mạnh mẽ như vậy, hơn nữa mức độ hung hãn cũng không dưới Tư Đồ Hương. Nếu như mình khả năng đối đầu trực diện với Nhiếp Du Du, thì điều này cũng đại biểu cho việc mình có thể đánh ngang với Tư Đồ Hương nha.
Đối với bản thân mình mà nói, đây đúng là một viên đá mài cực tốt.
Vốn phương pháp chiến đấu mà Tần Dương định dùng để phân thắng bại với Tư Đồ Hương trong trận giao đấu này là âm thầm so tài. Nhưng vì Tư Đồ Hương đã cứu Tần Dương một mạng, nên Tần Dương đã thay đổi suy nghĩ trong lòng.
Tỷ số giữa hắn và Tư Đồ Hương bây giờ là ngang nhau 2-2. Hắn hi vọng một ván cuối cùng, mình có thể đường đường chính chính đánh một trận với Tư Đồ Hương, cũng xem như là một kiểu đọ sức chính diện!
Tần Dương nghĩ tới việc này, bất chợt trong lòng cũng đưa ra quyết định.
Hắn lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Tư Đồ Hương, thì chuông điện thoại lại vang lên.
Ẩn Thị Tiếu Tâm An.
Tần Dương thoáng nhìn màn hình, rồi nghe điện thoại:
- Chú Tiếu.
Giong nói cung kính của Tiếu Tâm An vang lên từ bên trong điện thoại:
- Tiểu Tần tiên sinh, bây giờ cậu có thời gian không?
- Có thời gian, có chuyện gì sao?
Tiếu Tâm An mỉm cười nói:
- Mạc tiên sinh đã đến Trung Hải, chỉ là ngài ấy không muốn để lộ ra tung tích, nên nếu như cậu có thời gian, tôi tới đón cậu.
Hai mắt Tần Dương sáng rực:
- Sư phụ tôi đến rồi sao, tốt, chú đang ở đâu?
- Tôi đang ở ngay phía dưới ký túc xá.
Tần Dương ngẩn người một hồi, cúi đầu nhìn một thân quần áo rách nát và cánh tay máu me đầm đìa của mình. Bộ dạng mình như thế này mà về ký túc xá chỉ sợ sẽ hù không ít người đây.
- Chú Tiếu, chú lái xe đi về phía trước 500 mét, thì có một cái ngã rẽ. Chú chờ tôi ở đó, tôi ở trong rừng cây phía trên, sẽ tới ngay!