Chương 636: Điều động
- A, Tiểu Tần tiên sinh, cậu bị thương rồi, có cần phải đi bệnh viện không?
Tiếu Tâm An giật nảy mình, quay đầu lại quan tâm hỏi Tần Dương khi thấy Tần Dương đi ra từ trong rừng cây và chui vào ghế sau xe.
Tần Dương nhếch miệng cười một tiếng:
- So tài với người ta một tí, không cần đi bệnh viện đâu, cháu tự xử lý được rồi.
iÁnh mắt Tiếu Tâm An nhìn vào vết thương trên cánh tay của Tần Dương, cau mày nói:
- Có cần phải đi khâu lại không?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Kệ nó đi, máu không chảy ra nữa rồi. Lát nữa khử trùng sơ qua là được. À, đúng rồi, sư phụ cháu đâu.
Tần Dương vừa nói vừa nhìn vào cái tay bị thương của mình. Miệng vết thương chỗ bị móng tay của Nhiếp Du Du cào rách đã ngừng chảy máu, mà trước đó Tần Dương chưa hề băng bó hay xử lý gì cả. Trong cơ thể như có thứ gì đó ngăn không cho vết thương chảy máu nữa.
Có lẽ nguyên nhân là do thân thể phát sinh dị biến.
Trước đó, mu bàn tay của Tần Dương be bét máu, nhưng qua có một ngày thì đã lên da non rồi. Bây giờ hắn cũng đã để ý tới việc này nên không muốn băng bó vết thương lại, mà muốn quan sát tình trạng tự lành lại của vết thương như thế nào. Vì dù sao thì cơ thể hắn cũng không có bất luận thứ gì để tham khảo cả, chỉ có thể tự mình dần dần tìm ra thôi.
Tiếu Tâm An thấy Tần Dương kiên quyết như vậy, cũng không nhiều lời thêm nữa, mà mỉm cười trả lời câu hỏi của Tần Dương:
- Mạc tiên sinh ở Vân Vụ Sơn cách đây không xa lắm, trước đây không lâu tôi đã âm thầm mua một căn biệt thự ở đó. Mạc tiên sinh cũng không muốn kinh động đến người nào cả nên ông ấy bí mật tới Trung Hải, chỉ có mình tôi biết thôi.
Tần Dương à một tiếng:
- Vân Vụ Sơn, đúng là không xa lắm.
- Đúng vậy, mất khoảng chừng 20 phút chạy xe.
- Mạc tiên sinh vốn định ở gần chỗ cậu một chút, nhưng qoanh đây đều là nội thành, cũng không thích hợp để ông ấy sắp xếp chương trình tu luyện cho cậu, nên mới chọn ở Vân Vụ Sơn.
Tần Dương gật đầu, không nói thêm gì nữa. Hơn 20 phút sau, xe đã ra khỏi nội thành, tiến vào Vân Vụ Sơn, sau đó đi vào một đường rẽ xi măng ở sườn núi, rồi đi vào sân của một ngôi biệt thự. Tần Dương xuống xe, liền nhìn thấy bóng người quen thuộc ở trên hành lang. Mạc Vũ đang ngồi tựa lưng trên chiếc ghế trúc, ở trước mặt bày một bộ ấm trà tinh xảo, trong tay cầm một ly trà, thong thả thưởng thức từng ngụm một.
- Sư phụ!
Tần Dương vui mừng gọi một tiếng, rồi bước nhanh tới.
Cuối cùng sư phụ cũng đã quay về Trung Hải!
Mặc dù chưa nói chuyện với sư phụ, nhưng hắn biết rõ đối với sư phụ đây là một chuyện tốt. Điều này cho thấy sư phụ đã chuẩn bị tâm lý để vượt qua khoảng thời gian gian khổ trước kia, chuẩn bị đối mặt với những chuyện tốt và không tốt trước đây, đối mặt với những người đã từng làm tổn thương ông và cả những người đã bị ông làm tổn thương.
Ánh mắt Mạc Vũ sắc bén nhìn lướt qua Tần Dương, sau đó nhìn vào vết thương trên cánh tay hắn, ông để ly trà trong tay xuống.
- Là ai đánh con bị thương?
Vẻ mặt Tần Dương bất đắc dĩ:
- Một cô gái tên Nhiếp Du Du, hình như cô ấy cũng là sinh viên trong trường bọn con.
Mạc Vũ nhíu mày, chỉ vào cái ghế tựa bên cạnh:
- Ngồi đi, xảy ra chuyện gì, nói xem nào.
Tần Dương ngồi đối diện Mạc Vũ, không khách khí cầm ấm trà lên rót cho mình một ly, rồi một hơi uống hết nửa ly, sau đó kể lại một lượt trận chiến của mình cùng với Danny và Nhiếp Du Du. Mạc Vũ xích lại gần hơn, ánh mắt cẩn thận quan sát vết thương của Tần Dương:
- Máu đã tự động cầm lại, miệng vết thương cũng đã bắt đầu khép lại. Tốc độ này quả thực rất kinh người, có điều vết thương vẫn cần phải xử lý sơ một chút.
Mạc Vũ đi vào phòng, không lâu sau lấy ra một một rương thuốc, ông giúp Tần Dương khử trùng sạch vết thương trên cánh tay một cách rất thuần thục.
- Xem ra cơ thể con đúng là đã thay đổi không giống với người bình thường nữa rồi, con có cảm thấy có gì lạ không?
Tần Dương lắc lắc đầu:
- Ngoại trừ có đôi lúc không thể khống chế được cảm xúc của bản thân ra thì không có gì khó chịu cả.
Mạc Vũ thu dọn dụng cụ cho vào rương, rồi lại ngồi xuống.
- Con định tiếp tục đánh nhau với cái người tên Nhiếp Du Du kia sao?
Tần Dương gật đầu, ánh mắt có chút sôi nổi:
- Cô ấy rất mạnh, so với con lúc này thì mạnh hơn không ít, con cảm thấy lời cô ấy nói rất có lý. Muốn không đổ máu, vừa an toàn mà lại nhanh chóng nâng cao sức chiến đấu, đó là việc không thể nào. Con bây giờ đang ở trong vòng xoáy, có thêm một phần thực lực tức là có thêm một phần khả năng tự vệ. Vừa đúng lúc sư phụ cũng nói sẽ giúp con tu luyện. Con muốn một mặt nâng cao thực lực, một mặt giao đấu với cô ta, để tăng sức chiến đấu lên!
Mạc Vũ cười cười:
- Nếu con đã quyết thế, thì đương nhiên là không thành vấn đề, vậy con đã chuẩn bị sẵn sàng để chịu khổ chưa?
Mắt Tần Dương sáng lên:
- Chỉ cần có thu hoạch, con không sợ chịu khổ!
Mạc Vũ gật đầu:
- Được, cân nhắc đến chuyện học và công việc của con thì từ thứ hai đến thứ sáu năm giờ chiều mỗi ngày con đến chỗ ta. Sau khi tập luyện xong, con ở đây nghỉ ngơi, sáng sớm hôm sau Khang Huy sẽ đưa con đến trường học đồng thời sẽ âm thầm bảo vệ sự an toàn cho con. Vào ban ngày ta không can thiệp việc của con, toàn bộ thời gian cuối tuần thì ở đây tu luyện, không có vấn đề gì chứ?
Tần Dương đồng ý không chút do dự, sau đó hiếu kỳ hỏi:
- Khang Huy là ai ạ?
Mạc Vũ cười nói:
- Một tu hành giả từng được ta cứu, thực lực cũng không tệ lắm. Xem như là trao đổi báo đáp, hắn phải nghe theo sự điều động của ta năm năm, năm năm sau không ai nợ ai.
Tần Dương hơi kinh ngạc:
- Hóa ra còn có kiểu này nữa ạ?
Thần sắc Mạc Vũ bình tĩnh trả lời:
- Ẩn Môn chúng ta số người ít ỏi, đó là do là nhất mạch đơn truyền của chúng ta, nhưng nó cũng không có nghĩa là chúng ta không thể điều động người khác. Những chuyện như “anh tình tôi nguyện”, ta đã cứu hắn một mạng sống, hắn chỉ bán mạng cho ta năm năm, cũng xem như có lời rồi.
Tần Dương nghĩ thấy cũng phải.
Đúng vậy, thời đại này cho dù con người có lợi hại thế nào đi nữa, thì không đơn giản chỉ là nói bản thân họ thực sự lợi hại bao nhiêu, mà là họ có thể điều động được bao nhiêu kẻ lợi hại làm việc và phục vụ cho mình. Mình ra tay cứu người rồi nhận hồi báo thực ra không phải cũng là một đạo lý đó sao. Chẳng qua cách giao dịch đồng cấp của sư phụ được thể hiện một các trực tiếp và thẳng thắn hơn mà thôi.
Tần Dương cười hì hì nói:
- Sư phụ Y Võ song tuyệt, mấy năm nay cứu được nhiều người như vậy, thế chẳng phải là có không ít người để điều động sao?
Mạc Vũ cười cười nói:
- Điều này cũng không hẳn. Có lúc chỉ là tình người, có lúc là vì được đồng ý làm một chuyện gì đó, đương nhiên, nếu như tính toàn bộ lại thì đó thực sự là một nguồn lực vô cùng lớn. Có điều, là tình người cũng được, tình bạn cũng được, giao dịch cũng tốt, nói chung là dùng một lần mất một lần, cho nên cần phải lựa chọn đúng thời điểm sử dụng đúng ân tình.
Tần Dương gật đầu tỏ ý đã hiểu. Suy nghĩ một lúc, Tần Dương khẽ lên tiếng hỏi:
- Sư phụ, thầy đến Trung Hải, không đi gặp dì Thu sao?
Nụ cười trên gương mặt Mạc Vũ ngưng lại, ông chậm rãi lắc lắc đầu nói:
- Ta đến âm thầm, không thích hợp lộ diện. Nếu tin tức bị lộ ra, thì đồng nghĩa với việc tất cả mọi người đều biết ta đến đây, điều này không có lợi với chúng ta.
Tần Dương nhìn gương mặt tương đối bình tĩnh của sư phụ, trong ánh mắt đã không còn những đau khổ của ngày xưa, trong lòng cũng thở phào một hơi.
- Vậy còn dì Long? Dì Long chắc chắn sẽ không tiết lộ bất cứ tin tức gì của thầy đâu, dì ấy là người đứng về phía chúng ta đó...
Mạc Vũ hơi do dự, cuối cùng cũng lắc lắc đầu, đang định nói gì nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt đầy vẻ mong chờ của Tần Dương, bỗng nhiên giơ chân lên, đá Tần Dương một cái.
- Tiểu tử thúi, sao lắm chuyện vậy. Lo quản tốt việc của con đi là được rồi, chuyện của sư phụ, con không phải lo... Đến thời điểm thích hợp, tự ta sẽ biết đi gặp bọn họ.