Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 627 - Chương 637: Sự Đáng Sợ Của Cao Thủ Đại Thành Cảnh

Chương 637: Sự đáng sợ của cao thủ đại thành cảnh
 

- Mạc tiên sinh, Tiểu Tần tiên sinh.

Sáng sớm, sau khi Tần Dương và Mạc Vũ ăn sáng xong, một người đàn ông đầu đinh chừng ngoài ba mươi tuổi đi vào trong phòng, chào hỏi với hai người.

Mạc Vũ cười nói:

- Đã ăn sáng chưa, nếu chưa thì cùng ăn một chút đi.

Người đàn ông đầu đinh mỉm cười nói:

- Tôi đã ăn trước rồi.

Mạc Vũ gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, chỉ vào Tần Dương:

- Quãng thời gian tiếp theo, phiền cậu tạm thời làm tài xế cho đệ tử này của tôi. Hơn nữa âm thầm bảo vệ an toàn của nó, xin làm phiền.

Người đàn ông đầu đinh cười nói:

- Vâng, việc này cứ giao cho tôi.

Mạc Vũ quay đầu giới thiệu:

- Đây là Khang Huy, cậu ấy lớn tuổi hơn con, con cứ gọi là anh Huy đi.

Tần Dương mỉm cười chào hỏi với Khang Huy:

- Chào anh Huy, những ngày sau này e là phải làm phiền anh rồi.

Khang Huy cười haha nói:

- Tiểu Tần tiên sinh đừng khách sáo, cứ gọi tên tôi là được. Tôi nhất định dốc hết năng lực bảo vệ sự an toàn của cậu.

Tần Dương đứng lên:

- Sư phụ, vậy buổi chiều con lại đến!

- Đi đi, tự cẩn thận một chút!

Tần Dương hồi đáp một tiếng, đi theo Khang Huy ra bên ngoài.

Khang Huy bước đi lưng thẳng tắp, hai cánh tay đong đưa có lực. Tuy không phải cố ý làm vậy nhưng trong đó đã hàm chứa một số điều khiến người ta quen thuộc.

Tần Dương đưa mắt nhìn, cười nói:

- Anh Huy, anh từng đi lính à?

Khang Huy nghiêng đầu cười:

- Phải, từng đi mấy năm. Sau đó trong nhà có chút biến cố, cũng chỉ có thể giải ngũ, có điều có rất nhiều thói quen không thay đổi được.

Hai người leo lên một chiếc xe hơi trong sân, Khang Huy khởi động xe, lái xe ra cửa biệt thự.

- Tiểu Tần tiên sinh…

Khang Huy vừa mới mở miệng, Tần Dương đã cười ngắt lời:

- Anh Huy, anh không phải người trong Ẩn Môn của tôi. Bây giờ ở đây bất quá chỉ đang giúp đỡ tôi mà thôi. Bạn bè chúng ta hòa thuận là được, tôi gọi anh là anh Huy, anh gọi tôi là Tần Dương, Tần lão đệ gì đó đều được. Chỉ là đừng gọi Tiểu Tần tiên sinh nữa, đều là người trẻ tuổi, nghe không được tự nhiên.

Câu nói này của Tần Dương cũng có lý, Mạc Vũ đã cứu Khang Huy, Khang Huy vì báo đáp ơn cứu mạng này nên đã cam kết hợp đồng năm năm. Đây là một cuộc giao dịch. Nhưng về mặt quan hệ, mọi người đều bình đẳng, dĩ nhiên không càn phân chia cao thấp khách sáo như vậy.

Ông cứu tôi.

Tôi giúp ông.

Chỉ đơn giản như vậy.

Khang Huy từng đi lính nhiều năm, hiển nhiên cũng là một ông chú hào sảng, nghe Tần Dương nói vậy cũng không khó chịu, không câu nệ cười nói:

- Được, vậy tôi sẽ gọi tên của cậu.

Tần Dương cười nói:

- Được, anh Huy, anh nhất định rất lợi hại nhỉ.

Khang Huy cười haha nói:

- Có lợi hại hay không còn phải xem so sánh với ai. Nếu so sánh với Mạc tiên sinh, thực lực của tôi quá yếu kém, chắc không đỡ nổi một chiêu.

Tần Dương tò mò hỏi:

- Anh Huy khiêm tốn rồi đó, người tôi đắc tội lần này không phải đùa đâu. Nếu sư phụ đã mời anh đến giúp đỡ bảo vệ tôi, vậy thực lực của anh chắc chắn rất lợi hại.

Khang Huy thản nhiên trả lời:

- Năm ngoái tôi vừa nhập môn đại thành cảnh, hai mươi lăm khiếu huyệt thượng.

Tần Dương trợn to hai mắt, ánh mắt khiếp sợ.

- Cao thủ đại thành cảnh! Anh Huy, anh đúng là đỉnh. Anh mới ba mươi mấy tuổi thôi phải không, không ngờ đã vào đại thành cảnh rồi!

Sự kinh ngạc của Tần Dương không phải là làm bộ, hắn thật sự ngạc nhiên. Dù gì cao thủ đại thành cảnh đã là cao thủ vô cùng tài giỏi rồi!

Cao thủ chân chính!

Nội khí hóa cương, cương khí phát ra ngoài!

Đây là một biểu hiện mang tính biểu tượng của cảnh giới đại thành cảnh. Nói đơn giản, đó chính là nội khí đã không cần tụ tập ở nắm đấm hay trên dao kiếm, nó đã không cần vận chuyển để thể hiện uy lực của mình. Nó có thể độc lập ngưng tụ thành cương khí, sau đó phát ra ngoài, có bản chất như đao kiếm. Thực lực càng mạnh, khoảng cách và uy lực mà cương khí có thể phát ra cũng càng lớn!

So với tiểu thành cảnh và nhập môn cảnh, đây là một quá trình tăng trưởng lượng hóa của nội khí, nhưng khi đạt đến đại thành cảnh, lại là quá trình thay đổi chất.

Đỉnh cao của mười của nhập môn cảnh chính là thực lực mười hai khiếu huyệt hạ của người tu hành hợp sức lại. Trong điều kiện không sử dụng âm mưu quỷ kế, chiến đấu công bằng nhất định phải trả giá bằng mạng sống, chắc chắn có thể đánh chết một người tu hành mới vào tiểu thành cảnh, hay nói cách khác là thực lực mười ba khiếu huyệt trung. Nhưng đỉnh cao của mười tiểu thành cảnh, tức là người tu hành có thực lực hai mươi bốn khiếu huyệt trung thì tuyệt đối không có khả năng giết chết một cao thủ đại thành cảnh hai mươi lăm khiếu huyệt thượng. Ngược lại, một cường giả đại thành cảnh đối phó với chừng mười người tu hành tiểu thành cảnh thực lực điên phong thì căn bản chính là áp đảo!

Áp đảo không có gì phải nghi ngờ.

Không chỉ đơn giản là phát ra cương khí như vậy, người tu hành sau khi vào đại thành cảnh còn phải trải qua một trận trui rèn thân thể giống như thoát thai hoán cốt vậy. Sau khi rèn luyện xong, tố chất cơ thể của người tu hành sẽ vượt xa người bình thường, tốc độ phản xạ, lực bộc phát, nhãn lực, sức mạnh, vân vân đều sẽ đạt đến một cảnh giới đáng sợ.

Tần Dương nhớ đã từng nói chuyện một lần với sư phụ, liên quan đến việc thảo luận rốt cuộc người tu hành đại thành cảnh lợi hại đến mức nào.

- Sư phụ, đại thành cảnh rất lợi hại. Nhưng nếu trong tay con cầm súng thì cũng không cần sợ phải không. Người tu hành dù lợi hại đến đâu cũng không đỡ được đạn mà?

Tần Dương nhớ đến biểu cảm lúc đó của sư phụ, có chút kì quái. Sau đó ông dùng giọng nói rất nghiêm túc nói với Tần Dương:

- Nếu trong một trận đánh giết sinh tử, trong tay con có súng, mà đối thủ của con là đại thành cảnh, vậy thì con nhất định không cần lấy súng ra. Bởi vì sau khi rút súng ra con sẽ chết càng nhanh hơn. Cách duy nhất có thể chiến thắng của con chính là giả bộ yếu ớt, mê hoặc kẻ thù, đừng làm đối phương nổi sát tâm. Đợi đến khi đối tượng tiến đến gần con, con hãy dùng cách nổ súng bất ngờ, bắn một phát ắt chết ở cự ly gần thì có lẽ con còn có một đường sống. Nếu không, không cần nghi ngờ gì nữa, con phải chết!

Lúc đó, sau khi Tần Dương nghe câu này xong rất sợ hãi:

- Đại cảnh thành lợi hại đến vậy, lẽ nào bọn họ còn có thể tránh đạn sao?

Mạc Vũ hiển nhiên lo lắng suy nghĩ của Tần Dương sẽ lệch lạc, dẫn đến sau này nếu xuất hiện tình huống tương tự sẽ đưa ra phán đoán sai lầm, nên mới nghiêm túc không ngại phiền phức giải thích cho Tần Dương.

- Tốc độ viên đạn quả thật rất nhanh. Nếu viên đạn bay ra khỏi nòng súng, đối phương mới phát hiện, có lẽ thật sự không thể hoàn toàn tránh được. Nhưng phát bắn phải được không chế, dù là nhắm bắn hay bóp cò đều cần có thời gian. Tuy khoảnh khắc này ngắn ngủi, trong cảm giác của người bình thường chính là một cái chớp mắt, khiến người ta không thể phản ứng kịp. Nhưng đối với cao thủ đại cảnh thành mà nói, khoảnh khắc này đã vô cùng dài rồi!

- Tốc độ phản ứng của con kém xa đối phương, thời gian khi con nhắm chuẩn xong rồi bóp cò đã đủ để đối phương đưa ra dự tính chính xác, ước tính hướng bay của viên đạn, sau đó né tránh trước. Nếu trong tay có đầy đủ dụng cụ cứng rắn, ví dụ như dao kiếm, thậm chí bọn họ còn có thể lợi dụng dao kiếm để đỡ đạn. Mà cho dù đòn tấn công của bọn họ là phát cương khí ra hay mượn vật phát lực, đá, lá cây, chỉ cần phủ đầy cương khí thì uy lực không thua viên đạn chút nào. Người như vậy, con cảm thấy trong tay con có súng, thật sự có thể chiến thắng họ sao?

Tần Dương nhớ rất rõ biểu cảm khi đó của mình. Có lẽ bốn chữ “ngây người như phỗng” là cách giải thích tốt nhất.

- Cao thủ đại cảnh thành đáng sợ vậy sao?

Lúc ấy Mạc Vũ chậm rãi hít một hơi, nghiêm túc nhìn Tần Dương chăm chú, nói từng chữ một:

- Chỉ khi nào con cũng tiến vào đại thành cảnh, con mới biết được sự mạnh mẽ và khủng khiếp của đại thành cảnh!
Bình Luận (0)
Comment