Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 628 - Chương 638: Rời Xa Hoặc Tới Gần

Chương 638: Rời xa hoặc tới gần
 

- Năm nay tôi 35 tuổi rồi, cũng không còn trẻ gì nữa, mặc dù đã tiến vào Đại Thành cảnh. Cũng coi như là nhanh hơn những người tu hành bình thường khác, nhưng vẫn chưa thể xem là hơn người được.

Đối với sự khích lệ của Tần Dương, vẻ mặt của Khang Huy vẫn rất bình tĩnh:

- Nếu muốn nói tới lợi hại, thì phải là Mạc tiên sinh. Ông ấy tiến vào Đại Thành cảnh khi chỉ mới ngoài 20 tuổi, uy chấn Trung Hải. Thực lực của ông ấy bây giờ có thể nói là sâu không lường được.

Tần Dương cười nói:

- Sư phụ tôi là Đại Thành cảnh, nhưng chẳng phải anh Huy cũng vậy sao.

Khang Huy lắc đầu, cười giải thích:

- Hai cảnh giới Nhập Môn và Tiểu Thành này mỗi khi mở một huyệt thì thực lực đều sẽ tăng lên, nhưng mức độ tăng lên rất hạn chế. Như ở trong chiến đấu, người tu hành thực lực thấp đánh bại người có thực lực cao hơn mình cũng là chuyện bình thường. Những thứ như kinh nghiệm, kỹ xảo, dũng cảm… đều có thể bù đắp sự chênh lệch trong đó. Nhưng đối với Đại Thành cảnh mà nói, mỗi khi mở một huyệt, thì đều là một lần nhảy vọt, sẽ được tăng lên rất nhiều. Cho dù chỉ kém một huyệt thôi, thì chênh lệch cũng đã to lớn rồi, chứ đừng nói chi tôi kém Mạc tiên sinh biết bao nhiêu huyệt đạo.

Hai mắt Tần Dương sáng lên:

- Anh biết thực lực cụ thể của sư phụ tôi sao?

Khang Huy lắc đầu:

- Không biết, tôi và Mạc tiên sinh có luận bàn một lần, mặc dù Mạc tiên sinh có nhường tôi, nhưng tôi vẫn không thể trả đòn nổi, chênh lệch giữa hai bên quá lớn. Hơn 20 tuổi là Mạc tiên sinh đã tiến vào Đại Thành cảnh rồi, cả thiên phú lẫn năng lực đều siêu tuyệt, bây giờ đã qua 20 năm, thực lực của ông ấy có thể thấp sao?

Hơi dừng lại một chút, Khang Huy cười hắc hắc:

- Ẩn Môn của cậu ít người, kẻ địch lại không ít, nếu như thực lực của Mạc tiên sinh không đủ mạnh, e rằng đã sớm có kẻ tới gây rắc rối.

Tần Dương cười nói:

- Đúng vậy, sư phụ rất lợi hại, chỉ là có hơi ít người.

Khang Huy thuận miệng hỏi:

- Ẩn Môn mỗi đời đều chỉ có một truyền nhân. Mạc tiên sinh đang tuổi trung niên, nói tới sư phụ của Mạc tiên sinh, ừm, chính là sư công của cậu, chắc là vẫn còn sống chứ nhỉ, nhưng sao tôi chưa từng nghe về ngài ấy vậy?

Tần Dương lắc đầu:

- Tôi cũng không rõ lắm, sư phụ cũng không nói rõ cho tôi biết. Dù sao thì tôi cũng chưa từng gặp.

Khang Huy chỉ thuận miệng hỏi một chút, cũng không tiếp tục hỏi nữa, chuyển sang bàn bạc với Tần Dương chuyện đưa đón và bảo vệ cho Tần Dương ra sao.

Tần Dương cũng không dám chủ quan, dù gì thì lúc trước Hắc Thủ cũng đã ra tay một lần rồi. Hơn nữa, 12 còn chết dưới tay Tư Đồ Hương. Bọn chúng sẽ tuệt đối không từ bỏ ý đồ.

Tần Dương trở lại phòng ngủ, thay một bộ quần áo, chuẩn bị đi học.

Lúc thay quần áo, Tần Dương cũng tiện thể kiểm tra vết thương trên cánh tay của mình, từ lúc đó tới giờ vẫn chưa qua 24 tiếng, nhưng vết thương đã hoàn toàn đóng vảy. Cứ như thế này, phỏng chừng nửa ngày nữa, sẹo cũng sẽ biến mất, vết thương khôi phục bình thường.

Lúc Hàn Thanh Thanh đi vào phòng học thì nhìn thấy Tần Dương đang ngồi yên đọc sách, chợt vẻ mặt của cô có hơi kinh ngạc. Sau đó, cô đi tới, tự nhiên ngồi xuống kế bên Tần Dương.

- Sao lại đi học rồi, xử lý xong chuyện kia chưa?

Tần Dương lắc đầu:

- Đã biết đối phương là ai rồi, nhưng lại tìm không thấy nơi ở của bọn chúng. Cuộc sống thì vẫn phải tiếp tục thôi, dù sao cũng không thể trốn mãi trong bóng tối, chỉ đành phải cẩn thận thêm một chút.

Hàn Thanh Thanh khẽ hỏi:

- Rốt cục thì đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tần Dương tóm tắt câu chuyện lại cho ngắn gọn dễ hiểu rồi kể cho Hàn Thanh Thanh nghe. Hàn Thanh Thanh đã cùng hắn trải qua rất nhiều nguy hiểm nên Tần Dương không muốn giấu cô. Hơn nữa, trong lòng Tần Dương cũng hi vọng cô có thể hiểu rõ được cuộc sống của hắn.

Thế giới của mình rất nguy hiểm, nếu như cô ấy muốn đến với mình. Có thể vào một ngày nào đó cô ấy sẽ mất mình, thậm chí cũng sẽ bị mình liên lụy.

Đây cũng không phải chỉ là câu thề non hẹn biển chót lưỡi đầu môi thôi, mà cô thật sự cần phải đưa ra một quyết định.

Rời xa, hay là tới gần.

Trong mắt người ngoài, mình tuổi trẻ tài cao, vẻ ngoài cũng không tệ, lại có tiền, còn đa tài đa nghệ, cực kỳ tài giỏi. Nhưng cũng chỉ có mình mới hiểu, hoàn cảnh của mình tàn khốc như thế nào, tràn ngập bao nhiêu nguy hiểm.

Ở cùng với mình, có lẽ cũng không có nghĩa là hạnh phúc, ngược lại nó còn nguy hiểm và phải trả giá.

Vẻ mặt của Hàn Thanh Thanh có hơi giật mình, hiển nhiên là cô không nghĩ tới sau khi mình rời đi vậy mà lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.

- Tư Đồ Hương cứu cậu, vậy bây giờ há không phải là hai người hòa nhau rồi hay sao

Tần Dương ừm một tiếng:

- Vụ của Tư Đồ Hương cũng không phải là chuyện lớn gì, cho dù cuối cùng mình có thua đi chăng nữa, thì chỉ cần mình nghĩ cách giúp cô ấy báo thù là được. Mấu chốt là Hắc Thủ nấp ở trong bóng tối, thực lực cũng rất mạnh mẽ, không dễ đối phó.

Ánh mắt của Hàn Thanh Thanh có chút phức tạp:

- Chẳng lẽ cậu đều không sợ sao?

Tần Dương cười nói:

- Sợ cũng không giải quyết được vấn đề, người khác cũng sẽ không vì mình sợ mà tha cho mình. Huống chi, tất cả mọi người đều ngang hàng, cho dù là sống chết, nếu muốn mình chết, thì họ cũng phải đem mạng của họ ra cược.

Hai hàng lông mi dài của Hàn Thanh Thanh có hơi rung rồi khẽ rủ xuống:

- Đây chính là vận mệnh mà cậu không thể nào thay đổi sao?

Tần Dương khẽ hít một hơi:

- Phải, đây chính là vận mệnh của mình, không thể thay đổi, không thể nào trốn tránh, muốn đi đến cuối cùng, nhất định phải đánh bại hết tất cả những kẻ địch muốn đối phó mình, giẫm hết tất cả bọn họ xuống dưới chân.

- Khoảng thời gian này cậu cũng phải cẩn thận, đừng rời khỏi ký túc xá, không được đi tới những nơi vắng vẻ một mình. Những tên này đều là những kẻ không hề có nhân tính, bọn chúng sẽ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn.

Hàn Thanh Thanh khẽ ừm một tiếng:

- Không cần lo lắng cho mình, từ sau khi trải qua chuyện lần trước, giờ mình cũng càng ngày càng cẩn thận rồi.

Tần Dương ừ một tiếng, rồi nhìn Hàn Thanh Thanh bằng ánh mắt đầy vẻ áy náy:

- Vì chuyện của mình mà lúc nào cũng liên lụy cậu, làm cho cậu phải gặp nguy hiểm, thật xin lỗi.

Hàn Thanh Thanh quay đầu nhìn vào mắt Tần Dương:

- Không cần phải nói thật xin lỗi, mặc dù từng có lúc nguy hiểm, nhưng đây là những kinh nghiệm mà người khác không thể nào có được, là những ký ức đẹp khó quên. Nó sẽ làm cho cuộc sống của mình trở nên phong phú hơn. Huống hồ... Mình chưa từng cảm thấy bị cậu liên lụy, nên cậu không cần phải xin lỗi.

Dừng lại một chút, Hàn Thanh Thanh trừng mắt nhìn:

- Sau khi bị sát thủ đánh ngất xỉu, Văn Vũ Nghiên có nói gì sao?

Tần Dương lắc đầu:

- Không có, cô ấy không nói gì cả.

Hàn Thanh Thanh mỉm cười nói:

- Như vậy không phải là được rồi hay sao, có ai muốn xảy ra mấy chuyện như vậy đâu, nên làm gì có ai muốn trách cậu chứ. Nếu như có tâm lý như vậy thì nhất định không xem cậu là bạn bè, mà chỉ là người ngoài.

Nói tới việc này, trong lòng Tần Dương vẫn còn cảm thấy chỉ nghĩ thôi cũng sợ:

- Cũng may là tên ở trong bệnh viện kia chỉ muốn bắt cóc mà không phải muốn giết chết mình. Nếu không thì e rằng Văn Vũ Nghiên cũng bị liên lụy diệt khẩu rồi.

Hàn Thanh Thanh nháy nháy mắt, mím môi một cái, khẽ nói:

- Cậu cứ tập trung đi làm chuyện của cậu đi, không cần phải để ý đến chúng... mình.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Trong khoảng thời gian tiếp theo, mình sẽ tập trung tu hành, cố gắng tăng lên thực lực, tranh thủ đạt được thêm một chút sức mạnh để tự bảo vệ bản thân. Những chuyện khác tạm thời đều sẽ gác sang một bên.

Hàn Thanh Thanh gật đầu:

- Bên trường có xảy ra chuyện gì, mình sẽ giúp cậu giải quyết hết.

Tần Dương cười cười:

- Tốt!

Tần Dương quay đầu, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài, khẽ thở dài:

- Cũng không biết tới lúc nào, mình mới có thể thật sự nhẹ nhõm.

..

Ngay lúc Tần Dương cảm thán, thì có một chiếc máy bay từ Tokyo Nhật Bản đáp xuống sân bay quốc tế của Trung Hải.
Bình Luận (0)
Comment