Chương 640: Cuộc chiến 3 tháng sau
- 3 tháng sau, chúng ta đường đường chính chính đánh một trận, thế nào?
Trong giọng nói của Tư Đồ Hương có hơi lộ ra vẻ kinh ngạc:
- Chiến đấu trực diện?
- Đúng vậy, ở trong quá khứ, chúng ta đều đã chứng minh được năng lực của bản thân, cũng đã đấu hòa nhau rồi. Cả cô và tôi đều đại diện cho sư phụ của mình. Tôi muốn cuối cùng dùng một trận chiến để quyết định thắng bại, hẳn là càng tốt.
Tư Đồ Hương cảm thấy hơi kỳ lạ:
- Sao tự dưng lại tự tin dữ vậy. Cậu cũng đâu phải là đối thủ của tôi đâu, cậu có lòng tin như vậy là bởi mấy thứ đồ chơi nhỏ kia của cậu sao?
Tần Dương cười nói:
- Một trận chiến công bằng, tôi sẽ không dùng mấy món đồ chơi nho nhỏ kia đâu.
Tư Đồ Hương càng buồn bực hơn.
- Aiz, Tần Dương, đừng nói là do lúc trước tôi cứu cậu một mạng, nên cậu định nhường, thua tôi đó nha?
Tần Dương nghe thấy Tư Đồ Hương nói như vậy, tức giận nói:
- Tôi không ngu như vậy, chẳng phải lúc trước đã nói rõ rồi sao. Cô cứu tôi là một chuyện, quyết đấu giữa chúng ta lại là một chuyện khác nên tôi sẽ không cố ý thua cô. Mà chẳng phải tôi đã nói là 3 tháng sau sao, là vì tôi cảm thấy 3 tháng sau tôi có thể đánh với cô một trận, nên mới đưa ra đề nghị như vậy.
- 3 tháng, cậu cảm thấy có thể đánh một trận với tôi?
Tư Đồ Hương lấy làm kinh ngạc:
- Tôi nhớ là cậu vừa mới tiến vào Tiểu Thành cảnh mà, cậu cảm thấy sau ba tháng là có thể đánh một trận với tôi sao. Thực lực của tôi là Trung 21 huyệt đó!
Tần Dương cười nói:
- Khoảng thời gian gần đây thực lực của tôi có tăng lên, đã là Trung 15, khổ tu thêm 3 tháng, chắc là cũng gần đủ để đánh một trận, cô cũng không thể lơ là đâu đấy.
- Cậu lại đột phá nữa sao?
Giọng của Tư Đồ Hương có hơi kỳ lạ.
Tần Dương cười nói:
- Lúc nào cũng có nguy hiểm, đương nhiên là tôi phải cố gắng nhiều hơn, dù sao thì cũng không thể cứ mãi dậm chân tại chỗ được.
Tư Đồ Hương cười nói:
- Tốt, xem ra cậu rất có lòng tin, được, tôi đồng ý với cậu, 3 tháng sau chúng ta đánh một trận công bằng, quyết định thắng bại của lần đánh cuộc này!
Tần Dương thoải mái đáp lời:
- Quyết định vậy đi!
Tư Đồ Hương mỉm cười nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, nếu cậu đã nói vậy thì tôi cũng không cần phải ẩn nấp nữa, có thể đường đường chính chính chờ cậu.
- Phải, thậm chí nếu chúng ta có thời gian rảnh, còn có thể cùng uống trà tán gẫu với nhau nữa.
Tư Đồ Hương hừ lạnh một tiếng:
- Đừng có nói như thể quan hệ giữa chúng ta tốt lắm vậy đó, chúng ta là đối thủ!
Tần Dương cười nói:
- Phải, chúng ta là đối thủ, nhưng là đối thủ thì không có nghĩa cũng là kẻ địch nha. Một đối thủ tốt có thể thúc đẩy khiến cho chúng ta trưởng thành nhanh hơn, nên cũng có thể cùng ngồi xuống tâm sự với nhau mà.
- Mặc kệ cậu, tôi cúp máy!
Tần Dương cười cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía Mạc Vũ:
- Sư phụ, con đã hạ chiến thư rồi, có thắng được hay không thì phải xem ba tháng khổ tu này rồi.
Mạc Vũ cười nói:
- Thực lực của cô ta đã đạt tới Trung 21 huyệt, con mới tới Trung 15. Chênh lệch giữa cả hai cũng không ít đâu.
Tần Dương nhún vai:
- Thực lực đúng là có hơi chênh lệch thật, nhưng sức chiến thì vẫn có thể tăng lên mà. Chẳng phải sư phụ người cũng từng nói là sức chiến đấu của con vượt qua tiêu chuẩn thực lực của con sao?
Mạc Vũ cười nói:
- Phải, nhưng hiển nhiên là trong ba tháng này, Tư Đồ Hương cũng sẽ không ở không. Con muốn đạt tới trình độ có thể đánh một trận với cô ta, vậy thì phải chịu khổ nhiều hơn nữa. Cứ cách một tuần, thì con hãy tới đánh với Nhiếp Du Du một trận, con đã giao chiến với cả hai người bọn họ. Nếu như con đã nói thực lực của Nhiếp Du Du không hề kém Tư Đồ Hương, vậy chờ tới khi nào con có thể trực diện chống lại Nhiếp Du Du, thì cũng là lúc con có thể đánh một trận với Tư Đồ Hương.
Tần Dương ừm một tiếng, ánh mắt có hơi nóng bỏng:
- Cô nàng Nhiếp Du Du này cũng không biết là chui ra từ chỗ nào. Mới tầm đấy tuổi, mà thực lực đã cao như vậy rồi. Có khi Tư Đồ Hương còn lớn hơn cô ta khoảng 5-6 tuổi, hơn nữa Tư Đồ Hương còn có sư phụ là Lục Thiên Sinh. Cũng không biết sư phụ của Nhiếp Du Du là ai, nhưng hẳn nhất định cũng là một vị cao thủ.
Mạc Vũ gật đầu:
- Loại phương pháp tu hành biến tay thành vũ khí cũng xem như khá đặc biệt. Cao thủ lợi hại cũng chỉ có vài người thôi, nếu thật muốn điều tra thì cũng được thôi. Nhưng mà xem ra cô bé cũng không có ác ý với con, nên cũng không cần phải tìm hiểu tới cùng đâu.
- Vâng, thưa sư phụ.
Tần Dương đồng ý, cười nói:
- Cô ta tìm con vào thời điểm này, kỳ thật đối với con cũng là chuyện tốt, vừa vặn có thể tôi luyện tăng lên sứ chiến đấu của con.
- Ừ, ráng lên, hi vọng 3 tháng sau con có thể thắng được Tư Đồ Hương. Nếu không, 5 năm ước hẹn này, sư phụ cũng không giúp con được đâu!
Tần Dương nhìn thấy Mạc Vũ cười nhẹ nhàng thoải mái như vậy, bèn nhếch miệng nói:
- Sư phụ, trông người có vẻ chẳng hề lo lắng chút nào nhỉ.
Mạc Vũ cười tủm tỉm nói:
- Chiến đấu là chuyện của con, dù thắng hay thua thì ta cũng không giúp được gì cả. Ngoại trừ nhìn xem thì ta cũng đâu thể làm gì. Dù sao thì con cũng không thể bảo ta xuống đánh thay con được.
Tần Dương im lặng:
- Về lý thì đúng là như vậy, nhưng chả lẽ người không lo con thua hay sao.
Mạc Vũ vẫn cười tủm tỉm như trước:
- Ta cứu mạng Khang Huy một lần, nên hắn phải làm việc cho ta 5 năm để trả ơn. Nói thế nào thì Tư Đồ Hương cũng cứu mạng con một lần, nên nếu như con có thua thì cũng đâu có sao, cứ xem như là trả lại ơn cứu mạng. Huống chi, nếu như con thua Tư Đồ Hương, thì Lục Thiên Sinh cũng sẽ không sai bảo người khác tới đối phó con nữa, con sẽ không phải gặp nguy hiểm quá nhiều nữa. Thời gian cũng chỉ có 5 năm mà thôi, bây giờ con mới 20 tuổi, thì 25 tuổi là được trả lại tự do rồi.
Tần Dương nhìn thấy sư phụ cười tủm tỉm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Lúc trước sư phụ hi vọng hắn thắng, xem ra chẳng qua cũng chỉ là muốn tạo cho hắn sức ép trên tâm lý thôi.
- Con cũng không muốn làm nô bộc 5 năm đâu. Nếu thật sự thua, cùng lắm là đi báo thù giúp Tư Đồ Hương. Cô ta đã giao hẹn, dù cho con có thua, thì chỉ cần giúp cô ta báo thù, thì lời hứa hẹn 5 năm này xem như không có.
Mạc Vũ ngồi xuống ghế:
- Âm thầm giết người, đây chẳng phải là sở trường của con sao, cho nên nói, lần cá cược này cũng không có kinh khủng như đã nghĩ, nên tất nhiên là ta không cần phải lo lắng rồi.
Tần Dương tức giận nói:
- Sư phụ, là vinh quang của Ẩn Môn, vinh quang của người đó, nếu bị thua, người ta sẽ nói Mạc tiên sinh không biết dạy, dạy ra đồ đệ thua bởi Lục Thiên Sinh...
Mạc Vũ cười cười, thần thái tự nhiên:
- Người, sao có thể thắng cả đời được, dù sao cũng phải thua như vậy mấy lần, chỉ cần còn sống, vậy thì tất cả đều dễ nói.
Đương nhiên là Tần Dương không có được tâm thái như của Mạc Vũ, hắn đã trải qua bao thăng trầm. Tần Dương thì như vầng mặt trời mới mọc, hoàn toàn không thể so sánh được.
- Sư phụ, theo như người dự đoán, sau 3 tháng khổ tu, đại khái thì thực lực của con sẽ đạt tới trình độ nào?
Mạc Vũ suy nghĩ một chút rồi nói:
- Về tiêu chuẩn thực lực thì ta nghĩ con có thể mở thêm ba huyệt, đoán chừng có thể đi đạt tới Trung 18. Nhưng còn sức chiến đấu của con thì phải tới lúc đó mới biết được.
Tần Dương bĩu môi:
- Chỉ có ba huyệt a.
Mạc Vũ cười mắng:
- Con phải biết đủ đi. Ta đã lấy cả vốn liếng hàng trữ của tông môn ra để giúp con tắm thuốc kích thích tăng thực lực lên. Nếu không, trong ba tháng mà con đòi mở ba huyệt à, nằm mơ đi.
Tần Dương cười hắc hắc:
- Còn không phải là con muốn mình có thể mạnh hơn một chút sao, sư phụ người đã là cao thủ Đại Thành cảnh khi mới hai mươi mấy tuổi. Con cũng đâu thể thua kém được.
- Con thua kém hồi nào, bây giờ con còn chưa tròn 21 tuổi. Dựa theo tốc độ tu hành này, chỉ cần con không lười biếng, thì con có thể đạt tới Tiểu Thành cảnh đỉnh phong vào lúc tốt nghiệp đại học. Về phần lúc nào có thể bước vào Đại Thành cảnh, thì phải xem nhân phẩm của con...