Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 631 - Chương 641: Bắt Cóc

Chương 641: Bắt cóc
 

Tần Dương nghe thấy Mạc Vũ nhắc tới tuổi tác của mình, thì mới nhớ ra, năm học mới bắt đầu, cũng sắp tới sinh nhật của mình rồi.

Sắp tròn 21 tuổi rồi.

So sánh với sự nhàn nhã của sinh nhật năm ngoái, bây giờ đúng là khẩn trương hơn nhiều.

Xem ra trước sau sinh nhật năm nay của mình đều phải trải qua trong quá trình khổ tu thôi.

Sinh hoạt của Tần Dương dần trở nên đơn điệu mà khổ cực.

..

Tại một căn nhà nào đó.

Một người đàn ông khoảng 50 tuổi ngồi trên ghế sa lon, ánh mắt u ám, ở trước mặt hắn có đứng một gã đàn ông đầu đinh tuổi tầm 30.

Gã đàn ông đầu đinh đưa một tờ giấy cho người đàn ông ngồi trên ghế salon, trầm giọng nói:

- Chúng ta đã liên tục quan sát mục tiêu nửa tháng, hẳn là hắn cũng biết có người muốn bí mật đối phó hắn. Hắn sinh hoạt rất có quy củ, từ thứ hai tới thứ sáu đều đi học trên trường.buổi chiều 4: 30 rời khỏi trường, cuối tuần thì không thấy xuất hiện trên trường nữa.

- Hắn đi đâu?

Gã đàn ông đầu đinh trầm giọng nói:

- Không biết, đối phương rất cẩn thận, tôi không theo dõi hắn được. Chiếc xe kia luôn đi vào từ bên ngoài trường, cũng không bao giờ dừng lại. Tôi cũng không có cách nào động tay động chân trên chiếc xe đó cả. Nhưng tôi nghĩ hẳn là có liên quan tới chuyện tu hành, vì tôi nhìn thấy trên người hắn có vài vết thương nhỏ, chắc là bị thương trong lúc tu hành.

- Trốn đi bí mật tu hành để tăng thực lực lên sao?

Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon hừ lạnh một tiếng:

- Chẳng lẽ không có cơ hội thích hợp để ra tay sao?

- Ngày nào đi học hắn cũng ở cùng với các bạn, sau khi tan học thì lập tức được xe chở đi, cũng không biết là được chở đi đâu, quả thực là rất khó ra tay. Nhưng mà tôi phát hiện đã thứ sáu hai tuần liên tiếp, vào lúc 4: 30 chiều, hắn đều đi tới khu rừng cây đằng sau trường học, rồi giao đấu với một nữ sinh tên là Nhiếp Du Du. Ở trong khoảng thời gian này, người lái xe đón hắn sẽ đợi hắn ở ven đường phía dưới khu rừng, Sau khi hắn giao đấu xong, thì sẽ lập tức lên xe rời trường.

Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon ngẩng đầu, bên trong con mắt hơi híp lại lộ ra ánh nhìn lạnh lẽo:

- Nói cách khác, trong rừng cây chỉ có 2 người bọn họ thôi, đúng không?

- Phải, nếu như trốn ở trong rừng cây từ trước, sau đó ra tay bất ngờ, thì nhất định có thể giết chết hoặc là bắt được hắn!

Người đàn ông ngồi trên ghế sa lon nhìn tờ giấy trước mặt mình, trầm ngâm mấy giây sau đó ngẩng đầu:

- Tốt, đích thân ta sẽ ra tay bắt người, sau khi bắt được hắn ta sẽ vượt qua rừng cây phía sau, đi tới con đường núi đằng sau, cậu lái xe tới con đường núi đó đón ta.

- Vâng!

Gương mặt của người đàn ông ngồi trên ghế sa lon tỏa ra vẻ lạnh lẽo hung ác:

- Năm đó, suýt nữa thì Mạc Vũ đã giết chết ta, ta đã phải nhịn mãi tới tận bây giờ. Chờ sau khi bắt được Tần Dương, ta phải để cho Mạc Vũ trơ mắt nhìn đệ tử hắn khổ công tự tay bồi dưỡng bị ta giết chết từ từ!

..

Chớp mắt, lại đến thứ sáu.

Tần Dương đang ở trên lớp, nhưng trong lòng thì đang nghĩ tới “cuộc hẹn” lát nữa với Nhiếp Du Du.

Tần Dương cũng đã đánh với Nhiếp Du Du mấy lần, mặc dù hắn vẫn như trước, đều bị ăn đòn rất thảm, mỗi lần đánh xong thì đều bị thương.thậm chí vết thương còn nặng hơn cả lần đầu nữa. Nhưng mà Tần Dương vẫn có thể cảm nhận rõ được sự tiến bộ của mình.

So sánh với lần đầu tiên bị Nhiếp Du Du đánh tới mức không thể trả đòn. Từng trận chiến sau này, trận sau đều kịch liệt và dặc sắc hớn trận trước. Nhiếp Du Du cũng không còn nhẹ nhõm như trước, dần dần cảm thấy áp lực, điều này làm cho cô càng lúc càng tập trung chiến đấu và hung mãnh hơn.

Cũng chính là vì ý do này, chiến đấu mới càng lúc càng không thể nương tay, càng ngày càng tàn khốc và chân thực hơn, nên Tần Dương mới bị thương nặng hơn lúc đầu. Nhưng cũng nhờ có áp lực như thế này, sức chiến đấu của Tần Dương mới tăng lên cực kỳ nhanh, thậm chí tốc độ tăng lên còn làm cho Nhiếp Du Du phải cảm thấy kinh ngạc.

Tu hành thực lực tăng lên rất khó khăn, chậm chạp, nhưng Nhiếp Du Du lại phát hiện mỗi khi tới thời điểm giao đấu mỗi tuần, Tần Dương đều sẽ lợi hại hơn lần trước một chút.

- Khoảng thời gia này đang bận gì à, sao tôi chẳng thấy cậu vậy?

Tần Dương cầm điện thoại di động lên, lặng lẽ nhắn tin trả lời Văn Vũ Nghiên:

- Đang bận luyện công đó, ngày nào cũng bị hành hạ tới sướng muốn chết, thảm!

Văn Vũ Nghiên:

- Vậy là cậu lâm trận mới mài kiếm sao, chuyện lần trước có tiến triển gì không?

Tần Dương:

- Có thể có tiến triển gì chứ, những kẻ này đều là rắn độc nấp trong bụi cỏ, vốn không thể nào thấy được bóng dáng của chúng những lúc bình thường được. Mà lúc cậu nhìn thấy chúng, cũng chính là lúc chúng ra tay với cậu, mà phần lớn còn là một đòn trí mạng!

Văn Vũ Nghiên:

- Ừm, vậy thì cậu phải cẩn thận.

Tần Dương nghĩ tới một chuyện:

- Chuyện lần trước, cậu không nói với cha mẹ cậu à?

Văn Vũ Nghiên:

- Không nói, dù sao thì cũng qua rồi, mình cũng không bị làm sao cả, không nên làm cho cha mẹ lo lắng.

Tần Dương khẽ nhếch miệng cười khổ, Văn Vũ Nghiên không nói cho cha mẹ, e rằng cũng là vì lo sẽ gây ra phản ứng, ví dụ như cấm tiếp xúc với mình?

- Tôi cảm thấy cậu nên kể chuyện này, dù sao thì đây cũng không phải là việc nhỏ, cho dù không nói cho cha cậu, thì cậu cũng có thể nói cho mẹ, đây cũng là chuyện nên làm.

Văn Vũ Nghiên:

- Mình là người trưởng thành, cũng không phải là trẻ con, mình có quyền chọn không nói.

Tần Dương bất đắc dĩ:

- Được rồi, không nói thì không nói a, gần đây cậu có bận chuyện gì không, hình như cũng không thấy cậu trên trường?

Văn Vũ Nghiên:

- Ừm, đang bận chuyện một hợp đồng, sắp làm xong, cuối tuần về trường.

Tần Dương:

- Ok, khi nào cậu về, tôi mời cậu ăn cơm, ăn cơm ở căn tin!

Văn Vũ Nghiên gửi ký hiệu mặt cười, thoải mái nói:

- Ok, quyết định vậy đi!

Thời gian tan học đã tới, Tần Dương đi về ký túc xá một chuyến cất đồ, sau đó đi thẳng về phía rừng cây nhỏ, Khang Huy cũng đang dừng xe tại giao lộ, lẳng lặng chờ.

Bên trong rừng cây, Nhiếp Du Du cũng đang chờ Tần Dương, nhìn thấy Tần Dương đến, cô đứng dậy.

- Tới dây, để xem hôm nay cậu có thể mang tới cho tôi chút kinh ngạc nào không!

Tần Dương cười nói:

- Đến đây, nhất định sẽ không để cho cậu thất vọng!

Nhiếp Du Du hít một hơi thật sâu, đột nhiên hai tay cô biến hình. Ngay tại lúc cô phóng người về phía Tần Dương, thì có một người lao ra từ trong đám tán cây dày đặc trên đầu hai người, rồi trực tiếp nhảy từ trên không xuống.

Tần Dương nghe thấy có tiếng động truyền tới từ tán cây phía trên, vừa ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ lao từ trên không xuống. Hắn vung tay phải như móng sắc chụp về phía bả vai của Tần Dương.

Tần Dương giật nảy cả mình, thân thể theo thói quen nghiêng về phía bên phái, tránh đi đòn chụp này.

- Anh là ai!

Ngay khi Tần Dương vừa quát lên, Nhiếp Du Du đang lao tới đột nhiên đổi hướng, xông thẳng về phía người đeo mặt nạ vừa mới rơi xuống đất kia. Hai bàn tay như lưỡi dao của cô đâm về phía hắn.

Người đàn ông đeo mặt nạ hừ lạnh một tiếng, lật tay tung chưởng.

Một chưởng này không đánh trúng vào người Nhiếp Du Du, nhưng khi Nhiếp Du Du đang lao nhanh tới thì phần ngực bụng đột nhiên bị ép vào, sau đó bị bay ngược ra ngoài. Tuy người vẫn còn ở trên không, nhưng đã phun một ngụm máu ra ngoài.

Đột nhiên con ngươi củaTần Dương thu nhỏ lại.

Cương khí phát ra bên ngoài!

Người đàn ông đeo mặt nạ này là cao thủ Đại Thành cảnh!

Ngay khi ý nghĩ này vừa mới lóe lên trong đầu Tần Dương, thì người đàn ông đeo mặt nạ kia đã thoắt một cái, chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh Tần Dương, một tay giữ chặt cổ của Tần Dương.

- Dám lên tiếng, tao sẽ giết mày ngay!
Bình Luận (0)
Comment