Chương 642: Mày tới giết tao à!
Trái tim của Tần Dương đập thình thịch, cơ bắp toàn thân căng ra, nhưng hắn lại không dám cử động.
Ánh mắt lạnh lẽo cùng với giọng nói lạnh lùng của người đàn ông đeo mặt nạ này, đều đã cho thấy rằng lời mà gã vừa nói là thật.
Nếu như Tần Dương thật sự dám mở miệng kêu cứu, vậy thì gã sẽ không chút do dự mà giết chết Tần Dương!
Tần Dương nhìn về phía Nhiếp Du Du vừa mới té xuống đất, sau khi ngã xuống đất thì lập tức cô ngất đi ngay, nhưng mà ngực vẫn còn hơi phập phồng.
- Anh là ai, anh muốn làm gì?
Tần Dương hơi xoay người, ngay khi nói lời này, thì hắn cũng thuận tay chạm vào dây thắt lưng, bí mật nhấn xuống một chỗ hơi nhô lên.
- Mày sẽ biết nhanh thôi.
Người đàn ông đeo mặt nạ bổ một chưởng vào gáy Tần Dương, hai mắt Tần Dương tối sầm lại, lập tức hôn mê bất tỉnh.
“Ào!"
Tần Dương bị tạt thẳng một chậu nước lạnh vào mặt, Tần Dương hơi giật mình, sau đó lập tức tỉnh lại từ trong cơn hôn mê.
Lập tức Tần Dương mở mắt ra, có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng ở trước mặt, hắn nhìn chằm chằm vào Tần Dương bằng ánh mắt lạnh lùng. Gã đang cầm một cái chậu không trên tay, nước vẫn còn đang nhỏ từng giọt.
Tần Dương lắc đầu, lắc cho nước trên đầu của mình bớt đi. Lúc hắn muốn nói chuyện, thì phát hiện miệng của mình đã bị băng dán dính lại.
Người đàn ông đeo mặt nạ vứt chậu nước đi, sau đó bước lui ra, đứng ở một bên, đồng thời để lộ ra một người đàn ông đang ngồi trên ghế sa lon ở phía sau lưng.
Tần Dương nhìn về phía mặt nạ của người đàn ông ngồi trên ghế sa lon, đột nhiên con ngươi của hắn co rụt lại, bởi vì cái mặt nạ kia quá đặc biệt.
Đường hoa văn màu trắng đen rất đặc biệt, nó làm cho chiếc mặt nạ này tràn đầy một vẻ đẹp kỳ lạ. Mà chiếc mặt nạ bằng sắt lạnh như băng lại mang tới cho người ta cảm giác lãnh khốc.
Nhưng thứ làm cho con ngươi của Tần Dương co rút lại không phải là những hoa văn trắng đen kỳ lạ kia, mà là vì ở chỗ cái trán của chiếc mặt nạ này có một chữ Hán.
"Lục!"
Chữ này mặc dù là lục trong lục địa, nhưng Tần Dương biết rõ, ý nghĩa mà nó muốn biểu đạt không phải là lục địa, mà là số 6 được viết hoa bằng chữ Hán!
Số 6!
Đây là mặt nạ thuộc về thành viên trung tâm của Hắc Thủ, mỗi chiếc mặt nạ đều giống nhau, chỗ khác biệt duy nhất chính là con số phía trên.
Từ 0 đến 12!
Bỗng nhiên Tần Dương nhớ lại cuộc nói chuyện ban nãy giữa mình và Văn Vũ Nghiên.
Bọn chúng giống như là rắn độc trong bụi cỏ, bình thường cậu không thể nào nhìn thấy bọn chúng được. Nhưng thời điểm mà cậu nhìn thấy bọn chúng thì, đó cũng chính là lúc bọn chúng nhe nanh độc ra tấn công cậu, sau đó... khả năng rất lớn là cậu sẽ chết.
Ánh mắt lạnh lẽo của số 6 làm cho tần Dương hiểu ngay được rằng người ra tay bắt mình lúc trước chính là y - số 6. Một người là cao thủ Đại Thành cảnh có thực lực mạnh mẽ, mà người đàn ông đeo mặt nạ đứng cạnh ghế sa lon, đeo mặt nạ không có số. Điểm này cũng nói rõ gã không phải là thành viên trung tâm của Hắc Thủ, có lẽ gã chỉ là thuộc hạ của số 6.
- Để cho nó nói chuyện đi!
Sau khi Số 6 nhìn chằm chằm Tần Dương mấy giây bằng đôi mắt lạnh lẽo của mình thì lạnh lùng nói.
Người đàn ông đeo mặt nạ đi tới, xé miếng băng dính dán ngoài miệng Tần Dương.
Tần Dương thở dốc một hơi, ánh mắt cũng trở lại vẻ lãnh tĩnh:
- Các người là ai, tại lại lại bắt tôi đến đây, các người muốn gì?
Số 6 lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Dương:
- Tao không biết là mày không biết thật hay là giả vờ không biết. Nhưng mà tao có thể nói cho mày biết, tao là Số 6 của Hắc Thủ. Người bắt cóc mày ở bệnh viện lúc trước là Số 12... cái vấn đề đầu tiên, ai giết Số 12?
Tần Dương nháy mắt mấy cái, trầm giọng nói:
- Tôi cũng không biết, lúc ấy tôi bị tiêm thứ gì đó vào người, nên bị ngất đi, lúc tỉnh lại thì đã là trưa ngày hôm sau.
- Không biết?
Ánh mắt của Số 6 lại lạnh hơn một chút:
- Mày tỉnh lại ở đâu?
Tần Dương nói láo không chớp mắt, mặt không đổi sắc nói:
- Ở trong một căn phòng xa lạ, bạn của tôi ở trước mặt tôi. Cô ấy nói có người dùng điện thoại của tôi gọi điện thoại cho cô ấy, bảo cô ấy tới nơi đó đón tôi. Sau khi cô ấy tới, cô ấy cũng không nhìn thấy ai khác cả.
Số 6 nhìn chẳm chằm vào hai mắt Tần Dương, dường như muốn phân biệt xem hắn đang nói thật hay là nói dối.
Tần Dương thản nhiên nhìn lại Số 6:
- Tôi chưa bao giờ qua lại với ai trong tổ chức các người cả, vì sao các người lại muốn đối phó tôi, có người dùng tiền thuê các người đối phó tôi sao?
Số 6 bình tĩnh nói:
- Không có ai dùng tiền thuê bọn tao đối phó mày hết. Vì mày là đệ tử của Mạc Vũ nên bọn tao mới ra tay với mày, nên mày phải chết!
Tần Dương giật mình nói:
- Vì sư phụ của tôi à. Nhưng nếu như các người có thù oán với sư phụ tôi, thì các người có thể đi tìm ông ấy mà. Các người nhiều người như vậy mà lại đi đối phó một thanh niên 20 tuổi như tôi, đúng là không thèm để ý đạo nghĩa giang hồ mà.
- Đạo nghĩa giang hồ?
Số 6 cười lạnh:
- Mày nghĩ mình đang chơi trò trẻ con sao, còn để ý tới đạo nghĩa, chẳng lẽ lúc nào mày cũng ngây thơ như vậy sao?
Gương mặt của Tần Dương hơi lộ vẻ bất an:
- Vậy muốn thế nào?
Số 6 lấy ra một cái điện thoại di động, cười lạnh:
- Gọi điện thoại cho sư phụ của mày đi, tao muốn nói chuyện với hắn một chút.
Tần Dương đồng ý không chút do dự:
- Được!
Tần Dương nói ra số điện thoại của sư phụ, Số 6 bấm theo, còn tiện tay mở loa ngoài.
- Vị nào?
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Mạc Vũ vang lên trong điện thoại.
Ánh mắt của Số 6 hơi toát lên vẻ âm độc:
- Mạc Vũ, là Số 6 tao đây, mày còn nhớ tao không?
- Số 6?
Dường như Mạc Vũ có hơi kinh ngạc, giọng nói chợt lên cao hơn.
- Là mày bắt cóc đệ tử của tao phải không?
Số 6 cười ha ha:
- Đúng vậy đó, đệ tử đắc ý của mày đang ngồi trước mặt tao đây nè, giờ trông nó hệt như một con cừu non đợi bị làm thịt vậy đó... Thằng nhãi, chẳng lẽ mày không muốn nói lời nào với sư phụ của mày sao?
Tần Dương lớn tiếng kêu lên:
- Sư phụ, cứu con với, bọn chúng có 2 người, là Số 6 cùng với thuộc hạ của hắn.
Số 6 sửng sốt, chợt cười như điên rồi nói:
- Đúng rồi đấy, bọn tao chỉ có 2 người, nhưng vậy thì sao. Sư phụ của mày ở xa tận Kinh Thành, cho dù hắn có mọc có cũng không thể nào cứu được mày đâu. Điện thoại của tao là điện thoại đã được mã hóa, không thể nào lần theo với định vị được. Ha ha, tao chờ ngày báo thù này đã rất lâu rồi.
Giọng nói của Mạc Vũ tràn ngập sự phẫn nộ:
- Số 6, uổng cho mày cũng là cao thủ Đại Thành cảnh, tự mình ra tay đối phó một người thanh niên, mày có còn mặt mũi, còn biết xấu hổ nữa không?
Số 6 lạnh lùng nói:
- Lúc trước mày giết 2 người của bọn tao, còn đâm tao 1 kiếm. Hại tao suýt nữa thì mất mạng, phải dưỡng thương 10 năm mới coi như khôi phục được. Món nợ này tao vẫn luôn ghi nhớ. Tần Dương là đệ tử mà mày mất bao công sức đào tạo bồi dưỡng phải không. Vậy thì tao sẽ giết chết nó trước mặt mày, để cho mày cảm nhận được cảm giác đau khổ nó như thế nào!
Mạc Vũ lạnh giọng nói:
- Thả đệ tử của tao ra, mày muốn điều kiện gì cũng được!
- Ha ha, tao muốn điều kiện gì cũng được. Ha ha, Mạc Vũ, vậy là mày đang cầu xin tao tha đó sao, được đó. Mày cầu xin tao đi, không chừng tao nghe thấy mày van xin hay quá, làm cho tao cảm thấy mềm lòng thì tao lại tha cho đệ tử của mày thì sao, như thế nào, muốn cân nhắc một chút hay không?
Mạc Vũ lạnh lùng nói ra:
- Năm đó tao có thể đâm mày một kiếm, thì bây giờ tao cũng có thể giết mày!
Ánh mắt Số 6 toát ra vẻ điên cuồng, trong đó tràn ngập sự dữ tợn:
- Giết tao? Ha ha, đúng vậy, thực lực của mày mạnh như vậy, tao sao có thể là đối thủ của mày được chứ, nhưng mày có mạnh thế nào, năng lực xuất sắc ra sao thì có tác dụng gì chứ. Mày cũng không thể nào tìm được tao. Bây giờ, ngoại trừ nhìn tao giết chết đệ tử của mày thì mày có thể làm gì nữa, giết tao, mày định tới giết tao à?
Mạc Vũ yên lặng tầm 10 giây, sau đó đột nhiên ông lại lên tiếng, tiếng nói cứ như phảng phất bên tai.
- Được! Tao đến đây!