Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 633 - Chương 643: Được, Tao Đến Đây!

Chương 643: Được, tao đến đây!
 

- Được! Tao đến đây!

Giọng nói của Mạc Vũ truyền ra từ loa của điện thoại di động, cùng lúc đó, cũng có một giọng nói tương tự truyền vào trong tai bọn họ từ bên ngoài cửa sổ.

Hai người Số 6 và thuộc hạ của hắn cùng lúc quay người nhìn về phía cửa sổ, trong ánh mắt toát ra vẻ cực kỳ kinh ngạc.

"Ầm!"

Cửa sổ nổ tung, vô số mảnh vỡ thủy tinh bắn vào trong phòng như những viên đạn. Hơn nữa dường như những mảnh thủy tinh này có mắt vậy, phần lớn chúng đều bắn về phía Số 6 và gã thuộc hạ của hắn, chỉ có lẻ tẻ vài mảnh văng về phía Tần Dương.

Tần Dương đã sớm chuẩn bị từ trước. Hắn đột nhiên xoay người làm cho chiếc ghế dựa hắn đang ngồi đổ xuống đất, tay đang bị trói chặt sau lưng quẹt qua phần thắt lưng phía sau. Một mảnh kim loại hình dạng kỳ lạ xuất hiện trong tay Tần Dương, hắn dùng 2 cái ngón tay kẹp lấy mảnh kim loại kia, trở tay cắt băng dính trên cổ tay mình.

Trong nháy mắt, từ ô cửa sổ vừa bị phá tan, Mạc Vũ xông vào như một bóng ma. Cùng lúc đó, Số 6 có thực lực mạnh mẽ đã gầm lên một tiếng rồi đấm ra một quyền.

- Bắt Tần Dương lại!

Phía trước Số 6 xuất hiện một quả đấm không khí gần như trong suốt, rời tay bay ra, rồi va chạm với những mảnh vỡ thủy tinh đang bay tới trên không trung.

Chỉ trong nháy mắt, những mảnh vỡ thủy tinh này bị luồng cương khí có uy lực mạnh mẽ kia đánh thành bột phấn. Nhưng nắm đấm kia vẫn tiếp tục tiến tới, dùng uy thế không thể đỡ đánh về phía Mạc Vũ đang xông vào phòng.

Mạc Vũ dùng một tay vỗ một cái, cương khí quét ngang, luồng quyền kình mạnh mẽ kia lập tức bị đánh tan.

Hai mắt Số 6 đỏ bừng, hai tay đấm liên tục như chớp giật. Chỉ trong chớp mắt, đã có hơn mười luồng cương khí hóa thành nắm đấm đánh về phía Mạc Vũ, chặn lại hết tất cả các hướng đi tới chỗ Tần Dương.

Y biết rõ bản thân mình không phải là đối thủ của Mạc Vũ. Thế nên, bắt Tần Dương làm con tin, là cơ hội lật bàn duy nhất của y lúc này.

Cho dù có phải bỏ ra nửa cái mạng thì y cũng nhất định phải cản Mạc Vũ lại!

Trong khoảnh khắc này, Số 6 đã sử dụng bí pháp giúp bộc phát nội khí, để cho sức chiến đấu của bản thân lập tức tăng vọt.

Hành động quyết đoán và tàn nhẫn này của Số 6 đã đạt được hiệu quả. Dù Mạc Vũ mạnh hơn y rất nhiều, nhưng khi phải đối mặt với Số 6 trong tình trạng bùng nổ liều mạng như thế này thì cũng bị y cứng cỏi chặn lại trong thoáng chốc.

Cứ như vậy, nhờ vào khoảng thời gian này, gã thuộc hạ của Số 6 đã lao về hướng Tần Dương, đưa tay chụp lên cổ hắn.

Gã cũng biết rõ bọn hắn đang đối phó với ai, biết rõ đó là người mạnh mẽ kinh khủng tới mức nào. Bắt lây Tần Dương là cơ hội sống sót suy nhất của bọn họ.

Mắt thấy tay mình đã sắp chụp được cổ của Tần Dương. Trong thoáng chốc, ánh mắt của gã đã xuất hiện vẻ nhẹ nhõm.

Nhưng mà đúng vào lúc này, vốn Tần Dương còn đang bị trói lại trên ghế bỗng nhiên lùi người lại. Sau đó, trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười quỷ dị, rồi hắn giơ tay phải lên, đấm về phía cổ của người đàn ông đeo mặt nạ.

Vì gã chỉ một lòng nghĩ tới chuyện khống chế Tần Dương để uy hiếp Mạc Vũ, nên đánh tới bằng tốc độ nhanh nhất. Hơn nữa, gã cũng không ngờ chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này mà Tần Dương vốn đã bị trói lại có thể thoát ra được.

Do phản ứng tới từ bản năng, nên một chưởng mà hắn đang đánh ra này chuyển hướng. Hắn xoay ngang cánh tay, chặn lại cú đấm của Tần Dương.

Một giây sau, một dòng điện mãnh liệt đánh bay hắn. Hắn té xuống đất, tứ chi liên tục co quắp hệt như rô bốt vậy.

Mạc Vũ đang định nhấc tay lên, để đánh một chỉ về phía bên này, thì thấy được một màn này, lập tức khẽ nở nụ cười.

Mạc Vũ ung dung đỡ đòn tấn công của Số 6, sau đó khẽ lắc người một cái, đã đứng chặn ở giữa Số 6 và Tần Dương. Cùng lúc đó, có một bóng người chợt hiện ra ở chỗ cửa sổ, Khang Huy xuất hiện ở đó đã chắn lại con đường chạy trốn của hắn.

Số 6 nhìn gã thuộc hạ vẫn còn đang nằm giật giật trên mặt đất, trong ánh mắt hơi lộ ra vẻ tuyệt vọng.

- Chết!

Số 6 dồn hết sức đấm ra một quyền. Sau đó, hắn cứ như biến thành một quả đạn pháo, trực tiếp đụng vào tường, bức tường xi măng lập tức bị vỡ vụn. Số 6 mang theo một đống bụi đất bay đầy trời lao ra ngoài.

Mạc Vũ sao có thể để cho hắn chạy thoát, nhẹ nhàng bay ra ngoài giống như một bóng ma.

- Khang Huy, để ý Tần Dương.

Khang Huy nhảy vào trong phòng, đi đến trước mặt Tần Dương, cười với Tần Dương:

- Yên tâm, tên kia không thoát được đâu!

Hơi dừng lại một chút, Khang Huy nhìn về phía gã đàn ông vẫn còn đang nằm co quắp trên mặt đất, tò mò hỏi:

- Tên này bị làm sao vậy, trông cứ như là bị giật điện ấy?

Tần Dương lắc lắc cái nhẫn trên tay:

- Đúng rồi, hắn vừa mới bị điện giật đó.

Khang Huy giật mình:

- Thì ra là vậy, cậu đúng là có nhiều thứ thật.

Tần Dương cười nói:

- Tôi không có thực lực mạnh như mọi người, chỉ có thể dựa vào mấy món đồ chơi khoa học kỹ thuật này để tăng sức chiến đấu lên thôi.

Khang Huy khen:

- Món đồ này rất khá. Mặc kệ như thế nào, chỉ cần có thể đánh ngã kẻ địch là được i. Đúng rồi, cậu không sao chứ?

Tần Dương hoạt động cánh tay một chút, lau nước đọng trên mặt:

- Không sao, trước đó tôi bị đánh ngất, mới vừa bị nước tát tỉnh thôi. Tôi cũng không biết đã qua bao lâu, vẫn còn lo hai người không tới kịp đây.

Khang Huy thở phào nhẹ nhõm:

- Không bị làm sao là tốt rồi. Sau khi nhận được tin cấp báo của cậu, tôi lập tức vừa bám theo đằng sau, vừa chờ Mạc tiên sinh. Bọn chúng vừa mang cậu vào phòng, thì Mạc tiên sinh cũng tới nơi. Vốn còn định lặng lẽ đi vào cứu người, chỉ có điều bọn chúng lại gọi điện thoại tới. Lập tức, Mạc tiên sinh vừa nhận điện thoại vừa tới gần, cuối cùng kéo dài một hồi rồi phá cửa sổ lao vào.

Có tiếng bước chân vang lên, bóng hình Mạc Vũ xuất hiện ở cửa ra vào. Mạc Vũ xách Số 6 đi vào, Số 6 cụp đầu rũ xuống, cũng không biết đã chết hay là hôn mê.

Mạc Vũ tháo mặt nạ của Số 6 xuống, lộ ra một gương mặt già nua tang thương.

Mạc Vũ tát vào mặt Số 6, làm cho Số 6 vốn vẫn còn đang hôn mê bị đánh cho tỉnh.

Số 6 mở to mắt, nhìn thấy Mạc Vũ đứng trước mặt, thì theo thói quen muốn tấn công Mạc Vũ, nhưng ngay khi hắn vừa nắm chặt nắm đấm, thì một giây sau gương mặt hắn lập tức tái nhợt.

- Mày phế đan điền của tao!

Mạc Vũ lạnh lùng nói:

- Thứ mà mày nên cân nhắc lúc này là làm sao để cho mình ít bị tra tấn một chút!

Số 6 nhìn Mạc Vũ bằng ánh mắt căm hận, sau đó đột nhiên hắn cắn răng, ngay sau đó lại ngẩn người giật mình.

Mạc Vũ lẳng lặng nhìn số 6:

- Tao đã lấy túi độc mày giấu trong miệng ra rồi. Tao cũng biết đôi chút về thủ đoạn của Hắc Thủ bọn mày, không thành công thì lập tức tự sát. Đáng tiếc, bây giờ ngay cả quyền tự sát mày cũng không có. Có lẽ, mày nên lựa chọn tự sát ngay khi nhìn thấy tao mới đúng, nhưng mày lại còn mơ mộng muốn bỏ chạy.

Số 6 nhìn chằm chằm Mạc Vũ bằng ánh nhìn thù hận, trong ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng:

- Mày tạo ra giấu hiệu giả rằng mày vẫn còn ở Kinh Thành, lại lặng lẽ đến Trung Hải, tâm cơ của mày thật sâu!

Mạc Vũ khẽ nói:

- Nếu như không phải như vậy thì làm sao tao có thể tóm được mày. Nếu như mày biết tao đã tới Trung Hải, thì cũng sẽ không phách lối tới mức dám tới bắt người như thế này, mà e rằng mày sẽ trực tiếp ra tay giết người.

Số 6 nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Vũ, nhiều năm trước, hắn bị Mạc Vũ đánh bại, nhiều năm sau, hắn tưởng rằng có thể nhìn thấy Mạc Vũ thương tâm tuyệt vọng. Có ai ngờ được, rốt cuộc vẫn thua!

Mạc Vũ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Số 6:

- Nói cho tao biết, Số 0 là ai, làm sao để tìm được hắn, thì tao sẽ để cho mày chết một cách thoải mái!
Bình Luận (0)
Comment