Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 635 - Chương 645: Bất Cẩn

Chương 645: Bất cẩn
 

Sau khi Tần Dương gọi điện thoại cho Long Vương xong thì lập tức cùng với nhóm sư phụ mang Số 6 và thuộc hạ của y đi, dù sao ai cũng không dám khẳng định liệu có còn kẻ nào khác ẩn nấp trong bóng tối không.

Long Vương rất quan tâm tới chuyện này. Lúc trước bởi vì chuyện của Số 12, Long Vương còn tự mình gọi điện thoại cho Tần Dương. Vậy mà bây giờ sư đồ Tần Dương lại bắt được Số 6. Đây có lẽ là một cơ hội để thâm nhập, hiểu sâu hơn thậm chí là tiêu diệt Hắc Thủ, làm sao Long Vương có thể bỏ qua được cơ chứ.

Long Vương nhờ hai thầy trò tạm thời Mạc Vũ để ý tới Số 6 giúp, ông sẽ lập tức phái người đi tới Trung Hải, để áp giải hai người Số 6 về Kinh Thành.

Tất cả những chuyện này đều cực kỳ bí mật. Nói một cách chính xác, kể từ giờ phút này, sau khi bọn họ được đưa tới Kinh Thành, thì bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Tần Dương kiểm tra hai người thật cẩn thận, dù đã xác nhận hai người không hề mang theo bất kỳ thiết bị điện tử nào, nhưng Tần Dương vẫn còn không yên tâm. Hắn lái xe đưa hai người tới cơ quan Long Tổ ở Trung Hải, rồi kiểm tra kỹ càng một lần, lúc này mới coi như thật sự yên tâm.

Số 6 vẫn luôn trầm mặc, nhưng vẻ kinh ngạc càng lúc càng hiện rõ trong mắt y.

Vốn y tưởng sau khi mình rơi vào trong tay thầy trò Mạc Vũ, nhiều nhất cũng chỉ là ân oán giang hồ, người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc mà thôi. Nhưng khi nhìn thấy hành vi của hai thầy trò, thì y biết e rằng chuyện không chỉ như vậy.

Trong lúc chờ Long Tổ phái người tới, Mạc Vũ lại tra hỏi kỹ càng một hồi, nhưng lượng tin tức có tác dụng lấy được cũng không nhiều.

Tần Dương cũng không lo lắng, dù sao người tới đón y chính là từ Long Tổ, còn sợ không nạy được miệng y ra sao?

Chuyện này có quan hệt mật thiết với sư phụ Tần Dương, hơn nữa Tần Dương thân là đặc công của Long Tổ, có tầng thân phận này, hắn cũng có thể tìm đọc một số tài liệu liên qua. Ít nhất hắn cũng có thể đọc bộ phận liên quan tới hai thầy trò hắn.

Người của Long Tổ tới rất nhanh, nhân số không nhiều, chỉ có 4 người, nhưng có thể nhìn ra được. Ánh mắt mỗi người đều cực kỳ sắc bén, hệt như mắt ưng, toàn thân tràn đầy một luồng khí chất cuồng bạo mà dũng mãnh.

Hai thầy trò cũng không nói nhiều, trực tiếp giao 2 người này cho bọn họ, mà bọn họ cũng không khách sáo, trực tiếp nhân cơ hội dẫn người về Kinh Thành, lúc làm việc cũng không hề dừng lại.

Mặc dù không thể hỏi ra hành tung của những kẻ khác, nhưng lại có thể xác nhận một chuyện.

Lần trước khi Số 12 bắt cóc ở bệnh viện thật ra hắn vốn đi theo Số 0 tới Trung Hải. Sau khi Số 12 chết thì Số 0 cũng rời khỏi Trung Hải. Sau đó, Số 6 nhận được mệnh lệnh của Số 0, nên mới mang theo 1 thuộc hạ bay từ Nhật sang đây.

Vốn dựa vào thực lực Đại Thành cảnh mạnh mẽ của y, lại đi đối phó một sinh viên mới 20, thì chẳng phải là một chuyện dễ như trở bàn tay hay sao. Nhưng y lại không nghĩ rằng vì mình khinh thường đối phương, nên lại phải nhận kết cục thua cuộc, thậm chí còn không có cơ hội lật bàn.

Trừ phi Số 0 biết chuyện xảy ra ở đây, thì sẽ tiếp tục phái người tới, còn nếu không thì tạm thời sẽ không có thành viên Hắc Thủ ở Trung Hải.

Tần Dương còn hỏi thêm một chuyện nữa, đó chính là rốt cục thì Hắc Thủ đã ra tay đối phó hắn mấy lần. Vì Tần Dương nghĩ tới vụ tai nạn ô tô ly kỳ lần trước, nên muốn kiểm tra xem thử có phải do người của Hắc Thủ làm hay không, nhưng câu trả lời mà hắn nhận được lại là sự phủ nhận.

Trước khi Số 12 ra tay, thì Hắc Thủ không hề phái kẻ nào tới đối phó hắn hết.

Việc này làm cho Tần Dương cảm thấy hơi đau đầu.

Bởi vì điều này cũng có nghĩa là ngoại trừ một Hắc Thủ vô cùng mạnh mẽ ra, thì còn có một kẻ địch hắn không thể nhìn thấy, ẩn nấp trong bóng tối muốn lấy mạng hắn!

Cuộc sống này đúng là mỗi bước đều có nguy hiểm mà.

- Không biết Số 0 có hành động nào tiếp theo hay không, nhưng bất kể như thế nào, thì sau này con phải làm việc cẩn thận hơn. Tốt nhất là không được hành động một mình. Con là chuyên gia trên phương diện này, con hẳn phải biết sẽ dễ bị kẻ khác đối phó ở đâu.

Tần Dương dạ một tiếng, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Quả thật là hắn không nghĩ đến lá gan của bọn chúng lại lớn tới như vậy, lại càng không nghĩ tới đối phương vậy mà lại trực tiếp điều động cao thủ Đại Thành cảnh tới đối phó mình. Ngày hôm đó, khoảng cách từ chỗ Khang Huy tới bên dưới rừng cây cũng không xa, chỉ cần Tần Dương gào to một tiếng, thì Khang Huy nhất định có thể nghe thấy, nhưng đối phương lại trực tiếp ẩn nấp ở trong rừng cây rồi đánh một đòn tất thắng.

Sau khi Tần Dương tự mình tổng kết lại, hắn thấy sở dĩ lần này mình bị bắt, một phần đương nhiên là vì đối phương ra tay bất ngờ, thực lực lại quá mạnh, bản thân không thể nào chống cự nổi. Một phương diện khác cũng là do hắn đã bất cẩn.

Điểm bất cẩn này của hắn không phải là cách Khang Huy quá xa, mà là đã để cho đối phương phát hiện ra quy luật sinh hoạt của mình.

Đối phương có thể không sớm không muộn mà chính xác ẩn nấp ở đó chờ hắn. Điều này nói rõ bọn chúng vẫn luôn âm thầm quan sát hắn từ trong bóng tối, mà quy luật cứ tới thứ sáu sẽ hẹn Nhiếp Du Du ra đấu cũng bị đối phương phát hiện.

Điểm này cũng giống như lúc Tần Dương thi hành nhiệm vụ vậy. Lúc đó, hắn cũng sẽ điều tra và nghiên cứu địa hình nơi thực hiện nhiệm vụ, tiến hành quan sát nhân vật mục tiêu, sau đó tổng kết ra quy luật, rồi mới có thể mai phục chính xác từ trước, một lần hành động là thành công ngay.

Mình nhất định phải càng cẩn thận hơn mới được!

- Vâng, thưa sư phụ. Lần này đã làm phiền người, nếu không thì con đã chết chắc rồi.

Mạc Vũ cười cười:

- Vậy thì cũng chưa chắc đâu. Cho dù ta không đến, nhưng cũng chưa hẳn là con không có cơ hội lật bàn, chẳng qua là cơ hội tương đối thấp thôi. Loại đồ chơi nhỏ trên người con kia chắc cũng không phải chỉ có mỗi cái nhẫn phóng điện kia đâu nhỉ!

Tần Dương hơi cười ngượng ngùng:

- Vụn vặt lẻ tẻ cộng lại, thì cũng có khoảng 7-8 loại. Con nghĩ nhất định sư phụ sẽ tới, nên con cũng không mạo hiểm. Dù sao thì sư phụ cũng đã nói với con, khi giao chiến với cao thủ Đại Thành cảnh, thường thường chỉ có một cơ hội đánh bất ngờ mà thôi, nếu như ra tay mà không lật bàn được, vậy thì căn bản là không có cơ hội.

Mạc Vũ ừ một tiếng:

- Đúng, lời này con phải nhớ cho kỹ, không được phép quên.

- Vâng, thưa sư phụ, con sẽ không quên!

Mạc Vũ vỗ vai Tần Dương:

- Đi thôi, về thôi.

Tần Dương cũng không bước đi:

- Sư phụ, con muốn đi thăm Nhiếp Du Du một chút.

Mạc Vũ hoàn hồn, vỗ đầu mình một cái:

- Đúng rồi, còn có cô bé kia nữa, ừm, con đi đi, vì con mà cô bé bị thương, cũng nên đi thăm.

Tần Dương dạ một tiếng:

- Tối nay con sẽ trở về.

Mạc Vũ gật đầu:

- Không vội. Ta nghe Khang Huy nói, cô bé kia bị trúng một chưởng, mặc dù không đáng ngại, nhưng con cũng nên xem qua một chút. Nếu như cần thiết thì cứ báo cho ta.

Đương nhiên là Tần Dương hiểu ý trong lời nói của Mạc Vũ là gì:

- Dạ!

Mạc Vũ tự lái xe rời đi, Khang Huy lái xe chở Tần Dương đi tới bệnh viện. Lúc trước Khang Huy chạy tới, cứu Nhiếp Du Du tỉnh lại, thấy cô có thể miễn cưỡng tự hoạt động được, thì lập tức bảo cô gọi số 120 đi bệnh viện. Tần Dương đã liên lạc với cô từ trước, bây giờ cô đang ở bệnh viện Số 1 thành phố.

Lúc Tần Dương đi vào phòng bệnh, Nhiếp Du Du đang dựa lưng vào giường xem tivi, khi Nhiếp Du Du nhìn thấy Tần Dương đi vào, thì trong mắt cô toát lên vẻ vui mừng.

- Tần Dương, cậu không sao chứ?

Tần Dương ngồi xuống bên giường, đặt giỏ hoa quả mua ở cửa bệnh viện lên đầu giường rồi cười nói:

- Câu này phải là tôi hỏi cậu mới đúng... Rất xin lỗi, trễ quá, mãi đến bây giờ mới tới đây.

Nhiếp Du Du nhìn chằm chằm Tần Dương, tò mò hỏi:

- Làm sao mà cậu trốn ra được vậy? Người kia chính là cao thủ Đại Thành cảnh đó, cậu không thể cản nổi dù chỉ một chiêu...

Tần Dương mỉm cười nói:

- Người tài xế của tôi tới cứu, anh ta có dẫn theo một người bạn tới cứu tôi ra. Tên đánh cậu bị thương, bắt tôi đi cũng đã bi bắt rồi...

Nhiếp Du Du mở to hai mắt, giật mình nhìn chằm chằm vào Tần Dương:

- Mấy người các cậu bắt được hắn? Đây là cao thủ Đại Thành cảnh đó!
Bình Luận (0)
Comment