Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 636 - Chương 646: Chướng Nhãn Pháp

Chương 646: Chướng nhãn pháp
 

Nhiếp Du Du lộ ra vẻ giật mình.

Cô đã trực tiếp giao chiến với Số 6, bị Số 6 dùng một chưởng đánh từ xa cho phun máu rồi lập tức hôn mê bất tỉnh. Thực lực như thế này đã là cực kỳ khủng bố, vậy mà Tần Dương lại nói người này đã bị bắt!

Là bị bắt!

Không phải bị giết chết!

Sư phụ của Nhiếp Du Du cũng là một đại cao thủ, mà cô cũng không phải là mấy cô bé chưa từng thấy việc đời, nên cô biết rất rõ độ khó của việc bắt giữ một cao thủ Đại Thành cảnh.

Ngoại trừ một vài nguyên nhân đặc biệt, muốn bắt giữ một cao thủ Đại Thành cảnh, nếu như thực lực hai bên bằng nhau, vậy thì cần ít nhất có 3 cao thủ có thực lực tương đương. Nếu như không có, vậy thì phải cần người có thực lực vượt xa.

Nhiếp Du Du từng gặp Khang Huy, nhưng cũng không biết thực lực của Khang Huy lợi hại cỡ nào, mà bây giờ lại nghe được tin Số 6 đã bị bắt, có thể không kinh hãi sao?

Đương nhiên là Tần Dương cũng hiểu tại sao Nhiếp Du Du lại kinh ngạc tới như vậy, hắn cười nói:

- Ừ, bị bắt, hắn là người của một tổ chức sát thủ. Kẻ thành lập tổ chức sát thủ này hắn là có thù với sư phụ của tôi, nên hắn mới phái tên này tới đối phó tôi, mục đích là vì trả thù sư phụ tôi.

- Tổ chức sát thủ?

Nhiếp Du Du hơi sững sờ:

- Tên là gì?

Tần Dương ánh mắt hơi hơi lóe lên, thản nhiên trả lời:

- Hắc Thủ.

- Hắc Thủ!

Sắc mặt của Nhiếp Du Du hơi thay đổi:

- Mấy người lại có thù oán với Hắc Thủ, đây chính là phiền phức lớn đó!

Tần Dương nhìn mặt Nhiếp Du Du, khẽ hỏi:

- Cậu biết Hắc Thủ sao?

Trên mặt Nhiếp Du Du hơi lộ vẻ do dự, sau đó cô khẽ gật đầu:

- Tôi có nghe sư phụ nhắc qua, đây là một tổ chức hoạt động ở khu vực Đông Nam Á, nghe nói là do một người Hoa sáng lập. Tổ chức này có rất nhiều thành viên là người tu hành có thực lực mạnh mẽ. Bọn họ đều là những ác nhân trên tay dính không ít máu tươi, mạng sống của người khác, chỉ cần trả thật nhiều tiền, thì cái gì bọn họ cũng dám làm. Có thể nói là gan to bằng trời, không chuyện ác nào không làm!

Tần Dương à một tiếng, cũng không nghi ngờ chút nào. Tuy tuổi Nhiếp Du Du còn trẻ nhưng cô đã lợi hại tới như vậy rồi, sư phụ của cô hẳn cũng là một đại cao thù. Với tư cách một đại cao thủ, thì biết tới Hắc Thủ, âu cũng là chuyện bình thường.

- Cậu không cần phải lo lắng, chuyện xảy ra ngày hôm nay không có ai biết cả. Giữa cậu và bọn họ cũng không có thù oán nào, sau này cậu cũng không gặp nguy hiểm gì đâu.

Nhiếp Du Du lắc đầu:

- Chỉ chút chuyện thế này không làm tôi lo lắng.

Tần Dương nghĩ một lúc, nhìn Nhiếp Du Du bằng ánh mắt chân thành, nghiêm túc nói cám ơn với cô:

- Chuyện nguy hiểm ngày hôm nay, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ.

Nhiếp Du Du có hơi lộ vẻ xấu hổ:

- Cậu đang chọc quê tôi đấy à? Ngay cả người hắn mà tôi còn chưa lại gần được, thì đã bị hắn đánh một chưởng cho ngất luôn rồi, xương cốt suýt cũng nữa thì gãy. Cậu còn nói tôi ra tay giúp đỡ làm gì, tôi ra tay chẳng qua cũng chỉ làm tăng thêm trò cười thôi.

Tần Dương lắc đầu, nói với vẻ nghiêm túc:

- Không, lúc ấy tên đó trực tiếp ra tay với tôi, vốn cậu có thể tránh lui về phía sau, nhưng cậu lại quay người công kích hắn mà không hề do dự. Bất kể kết quả cuối cùng ra sao, chỉ bằng chuyện này, thì tôi đã phải cảm ơn cậu rồi.

Nhiếp Du Du nhìn thấy ánh nhìn chân thành và vẻ nghiêm túc của Tần Dương, thì biết không phải là hắn đang nhạo báng cô, vẻ xấu hổ trên mặt cũng nhạt dần. Cô vung tay áo:

- Cảm ơn thì không cần đâ. Cậu nói hắn tới vì cậu, làm sao mà tôi biết được chứ, tôi thấy có khi hắn tới vì tôi thì sao. Mặc kệ hắn vì ai mà tới.giữa ban ngày ban mặt, lại đeo mặt nạ đi đánh lén người khác, thì chắc chắn không phải là người tốt. Nên đương nhiên là tôi phải ra tay đánh hắn rồi, chỉ là không nghĩ đến đối phương lại là một cao thủ Đại Thành cảnh!

Hơi dừng lại một chút, Nhiếp Du Du nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói:

- Cuối cùng cũng là vì thực lực của mình quá yếu.

Tần Dương im lặng.

Phải, cuối cùng cũng là vì thực lực quá yếu. Nhưng thực lực không phải là thứ nói tăng thì có thể tăng, huống chi tuổi tác chênh lệch nhiều như vậy. Đây chính là một khoảng cách rất khó vượt qua.

Nhiếp Du Du ngẩng đầu nhìn Tần Dương:

- Chờ tôi xuất viện, chúng ta tiếp tục!

Tần Dương nhe răng cười một tiếng:

- Tốt!

Tần Dương đánh giá Nhiếp Du Du, lại phát hiện bộ dáng nghiến răng nghiến lợi khi quyết tâm của thiếu nữ có gương mặt trẻ thơ này vậy mà lại có hơi hơi đáng yêu.

Ngày thường, lúc nào Nhiếp Du Du cũng bày ra vẻ mặt bình tĩnh, lãnh đạm, dường như chẳng hề để tâm tới thứ gì cả. Nhưng bây giờ, có vẻ như cô lại bị một chưởng của Số 6 kích thích, nên để lộ ra vẻ quật cường không chịu thua của cô thiếu nữ này.

- Thân thể của cậu ra sao rồi?

Nhiếp Du Du chẳng hề để ý chút nào, nói:

- Bị một chút nội thương thôi, nằm 2 ngày là ổn, cũng không có chuyện gì đâu, yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ lỡ cuộc hẹn cuối tuần đâu.

Tần Dương giơ tay xem đồng hồ:

- Ừm, cũng trễ rồi, vậy cậu cũng nghỉ sớm đi, mai tôi lại tới thăm cậu.

Nhiếp Du Du thoải mái gật đầu:

- Đi đi, không cần phải tới thăm tôi đâu, cậu cứ đi lo chuyện của cậu đi. Tôi cũng không muốn tới lúc cuối tuần đánh với cậu mà cậu lại chẳng tiến bộ chút nào đâu.

Tần Dương bất đắc dĩ cười nói:

- Cậu nha, lúc nào cũng nôn nóng như vậy, được rồi, cậu đi nghỉ đi.

Sau khi Tần Dương đứng dậy rời đi, Nhiếp Du Du vẫn ngồi trên giường nhưng nụ cười nhàn nhạt trên môi dần biến mất. Cô lấy điện thoại ra rồi gọi.

- Sư phụ, kẻ bắt Tần Dương là người Hắc Thủ, nhưng theo như lời Tần Dương nói, người kia bị bắt, nhưng hắn cũng không nói rõ cuối cùng ra sao.

Một giọng nói già nua vang lên từ bên trong điện thoại:

- Bắt sống?

- Dạ!

Người ở đầu bên kia chợt im lặng một hồi, rồi bỗng nhiên truyền tới tiếng cười khẽ của người già:

- Nói như vậy, hẳn là Mạc Vũ đã lặng lẽ tới Trung Hải.

Hai mắt Nhiếp Du Du sáng lên:

- Sư phụ, người nói người âm thầm ra tay là Mạc Vũ?

Thanh âm già nua khẽ cười nói:

- Ẩn Môn vẫn luôn là mỗi đời một truyền nhân, nhân số ít ỏi. Mặc dù Mạc Vũ có rất nhiều mối quan hệ ở Trung Hải, cũng có thể điều động không ít cao thủ. Nhưng nếu như chỉ trong thời gian ngắn như vậy mà có thể cứu được Tần Dương, hơn nữa còn bắt được tên cao thủ Đại Thành cảnh của Hắc Thủ kia, vậy thì chỉ có thể là Mạc Vũ.

- Còn có một nguyên nhân nữa, chẳng phải gần đây Tần Dương vẫn luôn khổ tu hay sao, hơn nữa thực lực còn tiến bộ rõ ràng nữa. Ngoại trừ Mạc Vũ, e rằng cũng không có ai có bản lĩnh có thể giúp thực lực Tần Dương tăng cao trong thời gian ngắn như vậy. Kết hợp quan sát hai chuyện này, thì vấn đề này cũng chỉ có thể có một đáp án thôi.

- Có thể là Tần Dương biết mình đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, hoặc là trên người hắn có loại đồ vật nào đó có thể định vị và báo tin. Nên khi hắn mới vừa bị bắt đi, thì Mạc Vũ đã lập tức tới nơi, lặng lẽ bắt lấy người kia, sau đó lại lặng yên ẩn nấp.

Nhiếp Du Du cười hắc hắc:

- Sư phụ, người thật lợi hại, vậy mà lại đoán ra được ngay.

Chủ nhân của giọng nói già nua kia cười nói:

- Đôi thầy trò này đúng là giỏi bày trò che mắt người khác, nếu như không phải con hay giao chiến Tần Dương, biết gần đây, thực lực của hắn tăng lên rất nhanh, thì ta cũng không thể đoán được điểm này.

Nhiếp Du Du dạ một tiếng:

- Vậy con nên làm gì đây?

Chủ nhân của giọng nói già nua kia lại cười nói:

- Yên lặng theo dõi biến hóa, nếu có cơ hội hỗ trợ, vậy thì hãy giúp một chút. Ẩn Môn có một môn Khiên Ti Chưởng, ta đã nhìn mà thèm rất lâu rồi đó.

Nhiếp Du Du có hơi không phục, nói:

- Sư phụ, môn Khiên Ti Chưởng này chẳng lẽ còn lợi hại hơn Vô Tướng Chỉ mà người tu luyện sao?

Chủ nhân của giọng nói già nua kia cười nói:

- Cũng không phải lợi hại hơn, chỉ sàn sàn ngang nhau thôi, nhưng Vô Tướng Chỉ và Khiên Ti Chưởng có cùng nguồn gốc. Tu hành cả hai thứ cùng lúc, chưởng kiếm hỗ trợ cho nhau, uy lực ít nhất cũng có thể tăng lên gấp mấy lần, như thế nào, thích không?

Lập tức hai mắt của Nhiếp Du Du sáng lên:

- Để con thử xem.
Bình Luận (0)
Comment