Chương 647: Treo giải thưởng 20.000.000
Giang Châu.
Sông Gia Lăng cùng Trường Giang giao nhau ở bến Thiên Môn. Ở bên trong một tòa lầu các cổ xưa mang phong cách cổ điển, có tiếng đàn nhị đang khẽ truyền ra, cẩn thận nghe rõ, thì rõ ràng đây là khúc “Thính Tùng” nổi tiếng.
Một người đàn ông trung niên dáng người rắn rỏi đi vào trong tòa lầu này, đi tới trước cửa ra vào. Vốn hắn định đẩy cửa đi vào, nhưng khi nghe thấy tiếng từ khúc từ bên trong truyền tới, hắn do dự một giây, giơ tay lên rồi lại hạ xuống, cứ như vậy lẳng lặng đứng ở cửa ra vào.
Tiếng từ khúc khẳng khái, đường hoàng, liên miên, khí phách hùng vĩ, tràn đầy niềm vui.
Mặc dù người đàn ông trung niên này đã nghe qua rất nhiều lần, nhưng trong ánh mắt của y vẫn không tránh khỏi lộ ra vẻ xúc động, bởi vì người kéo đàn nhị này kéo quá hay. Thậm chí cho dù là những nghệ nhân đàn nhị đương thời kia, chẳng qua cũng chỉ vậy thôi.
Sau khi tiếng đàn nhị chấm dứt, lúc này người đàn ông trung niên mới gõ cửa một cái, sau đó đẩy cửa đi vào.
Trong phòng chỉ có một người, là một người đàn ông tuổi chừng 30, gương mặt đẹp trai, đôi mắt đen láy tựa như sao trên trời vậy, ẩn chứa luồng khí chất thần bí mà lạnh lẽo. Hắn ngồi ở trên một cái ghế gỗ mang phong cách cổ, bên cạnh có bày một bình trà, vẫn còn bốc lên khói trắng, cây đàn nhị vẫn đang nằm trong tay hắn. Hiển nhiên, người vừa mới đánh vang khúc “Thính Tùng” nổi tiếng kia chính là anh ta.
Người đàn ông trung niên đóng cửa phòng lại, đi tới trước mặt người đàn ông đẹp trai kia, hai tay để xuổi, cung kính lên tiếng:
- Thiếu gia!
Người thanh niên đặt cây đàn nhị xuống, động tác nhẹ nhàng, dường như hắn sợ sẽ làm hỏng cây đàn này vậy.
- Có chuyện gì?
Giọng nói của người thanh niên này trong trẻo, nhưng lại có chút trầm thấp.
Người đàn ông trung niên hơi cúi người xuống:
- Trung Hải có biến.
Hai hàng lông mày của người thanh niên này bỗng nhiên nhíu lại, trong ánh mắt của hắn bỗng nhiên tỏa ra vẻ lạnh lẽo.
- Nói!
Người đàn ông trung niên cung kính trả lời:
- Bị mất liên lạc với Số 6 và tên thuộc hạ hắn mang tới Trung Hải.
Vẻ tàn khốc lóe lên trong mắt người thanh niên kia, chợt hắn hít một hơi thật sâu, từ từ dựa người vào ghế rồi hắn nhìn thẳng về phía người đàn ông trng niên.
- Tần Dương thì sao?
Người đàn ông trung niên khẽ trả lời:
- Vẫn hệt như trước đây, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Người thanh niên hơi híp mắt lại:
- Nói cách khác, Tần Dương chẳng hề có chuyện gì cả, nhưng Số 6 và thuộc hạ của hắn thì lại mất tích?
- Phải. Ngay cả dùng biện pháp khẩn cấp cũng không liên lạc được. Cơ bản có thể xác định là đã xảy ra vấn đề.
Người thanh niên đặt tay phải lên chỗ vịn tay, khẽ gõ ngón trỏ và ngón giữa lên thanh vịn. Hắn trầm tư một hồi sau đó khẽ nói:
- Số 6 vẫn luôn muốn báo thù chuyện năm đó, hắn nhất định sẽ không phản bội chúng ta vào lúc này.
Người đàn ông trung niên trầm giọng trả lời:
- Từ sau khi gia nhập tổ chức, Số 6 vẫn luôn cố gắng làm việc, chưa bao giờ có ý định làm phản, nên hẳn không phải là hắn phản bội, mà là lặng lẽ bị trúng phải cạm bẫy của kẻ địch. Thậm chí ngay cả tin tức cũng không thể nào truyền ra được.
Người thanh niên thở dài một hơi:
- Mặc dù năm đó Số 6 bị trúng một kiếm, nhưng sau này thực lực của hắn tăng nhanh như gió, đã đạt đến cảnh giới Thượng 28 Huyệt. Thực lực như vậy cũng đã là rất mạnh mẽ rồi, nhưng rốt cục là ai có năng lực làm cho hắn ngay cả thời gian truyền tin ra ngoài cũng không có đây?
Người đàn ông trung niên không trả lời, vì hắn cũng không biết đáp án.
Người thanh niên quay đầu, ánh mắt xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía mặt sông bên ngoài, hai sông giao nhau, biến thành một dòng sông lớn, chảy cuồn cuộn.
- Thiếu gia, chúng ta có tiếp tục phái người tới Trung Hải nữa không?
Người thanh niên giơ tay phải lên, khẽ lắc:
- Số 12 và Số 6 đều đã lần lượt thất bại, Số 12 thì cũng thôi đi, thực lực chưa tiến vào Đại Thành cảnh, nhưng Số 6 lại cũng biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào. Điều này đã nói rõ đang có một nhận vật lợi hại ở Trung Hải, ở bên cạnh Tần Dương. Người này có thể là vệ sĩ bí mật mà Mạc Vũ sắp xếp để bảo vệ Tần Dương, hoặc người này cũng có thể chính là Mạc Vũ.
Người đàn ông trung niên lấy làm kinh hãi:
- Nhưng chẳng phải tin tức của chúng ta cho thấy Mạc Vũ vẫn còn ở Kinh Thành sao?
Người thanh niên lạnh lùng nói:
- Chỉ là tin tức mà thôi, nhưng có ai nhìn thật sự thấy Mạc Vũ không, Mạc Vũ gian xảo như vậy. Nếu như hắn thật sự muốn làm gì bí mật, thì nhất định sẽ tạo ra tin tức giả để ẩn giấu đi tung tích thật sự của mình. Nếu như hắn lặng yên đến Trung Hải, ẩn thân ở trong bóng tối, sau đó phát hiện ra Số 6, dựa vào thực lực kinh khủng của hắn, một khi hắn ra tay, Số 6 chỉ có một con đường chết!
Người thanh niên đứng lên, đi tới phía trước cửa sổ, chắp hai tay sau lưng:
- Chưa nhìn thấy thi thể của Số 12 và Số 6, có lẽ bọn họ còn sống, nhưng đã bị bí mất nhốt lại. Số 6 biết rõ khá nhiều chuyện của chúng ta. Trước mắt, chúng ta không biết tình hình như thế nào, nếu như lại tùy tiện phái người tới, e rằng sẽ càng gặp nhiều khó khăn hơn. Chuyện cấp bách bây giờ là cắt đứt nghiệp vụ mà Số 6 và Số 12 phụ trách, tìm người thay thế vị trí của bọn họ, sau đó diệt trừ những thứ có thể truy ra nguồn gốc!
Người đàn ông trung niên nói nhanh:
- Hãy giao việc này cho tôi.
Người thanh niên nhẹ gật đầu:
- Ông hãy bay một chuyến tới Philippines, xử lý hết tất cả chuyện bên kia, tạm thời không cần phải làm gì bên phía Trung Hải. Dù sao thì cuộc chiến giữa tôi và bọn chúng cũng không cần quá gấp gáp.
Người đàn ông trung niên cung kính gật đầu:
- Vâng!
Ngay khi người đàn ông trung niên quay người rời đi, người thanh niên bỗng nhiên nhớ tới cái gì:
- Chờ đã.
Người đàn ông trung niên quay người:
- Thiếu gia, còn có chuyện gì nữa sao?
Người thanh niên khẽ nhếch miệng:
- Mặc dù chúng ta không ra tay, nhưng cũng không thể để cho bọn họ quá rảnh rỗi được. Ông lên trên mạng vào trang web Răng Nanh Đẫm Máu post một bài giấu tên, ừm, treo thưởng 20.000.000 mua đầu Tần Dương, dù sao hắn cũng chỉ là một kẻ thêm vào, có chết cũng được, dù sao Mạc Vũ nuôi dưỡng hắn nhiều năm như vậy, giết hắn, cũng có thể làm cho Mạc Vũ đau lòng một chút. Chẳng phải bọn chúng thích mỗi đời một truyền nhân sao, vậy thì tôi sẽ chặt đứt truyền thừa của bọn chúng!
Hai mắt người đàn ông trung niên sáng lên:
- Treo giải thưởng, tự nhiên sẽ có rất nhiều sát thủ chen chúc lao vào, cho dù không giết được hắn, thì cũng có thể làm cho hắn hoặc là người bên cạnh hắn xuất hiện. Từ đó tất nhiên chúng ta sẽ biết được rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nếu như có thể giết hắn, thì 20.000.000 cũng đáng!
Gương mặt của người thanh niên lộ ra nụ cười lạnh lẽo:
- Phải, hắn ở ngoài sáng, tôi ở trong tối, để tôi nhìn xem hắn chơi kiểu gì hơn được tôi!
- Dạ, thưa thiếu gia!
Sau khi người đàn ông trung niên cung kính rời đi, người thanh niên trầm tư một hồi, sắc mặt lại bình tĩnh như cũ. Hắn quay về ngồi xuống ghế, lại lần nữa cầm cây đàn nhị lên, ngón tay gảy lên dây đàn.
Lần này, hắn đánh một khúc « Quang Minh Hành ».
..
Trung Hải.
Tần Dương xách theo một cái cà mên giữ nhiệt đi vào trong phòng bệnh của một vị thiếu nữ mặt trẻ em, nhận được ánh mắt xem thường của vị thiếu nữ này.
- Cậu thật sự coi tôi là bệnh nhân đấy à, lại còn ngày nào cũng mang canh tới cho tôi uống nữa. Tôi là người tu hành, không có yếu ớt như vậy đâu!
Rõ ràng là bị ghét bỏ nhưng Tần Dương cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Cái này cũng không phải là hầm cho riêng cậu đâu, đây là canh bổ khí, khoảng thời gian gần đây, ngày nào tôi cũng uống thứ này. Đây là canh bổ nguyên khí, hỗ trợ rất tốt cho việc hồi phục cơ thể, thuận tiện mang một ít tới cho cậu!
Tần Dương vừa nói vừa múc canh vào chén:
- Uống lúc còn nóng, lạnh là không uống được đâu.
Thiếu nữ mặt em bé bưng bát lên với vẻ mặt phức tạp, cô uống một hớp thật lớn, lại ngẩng đầu, bĩu môi nói:
- Đây chính là cậu tự nguyện đó nha, tôi cũng không có bảo cậu mang tới đâu. Tôi sẽ không cảm thấy thiếu nợ cậu đâu đó.