Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 638 - Chương 648: Nhấc Lên Cái Bàn Của Hắn

Chương 648: Nhấc lên cái bàn của hắn
 

Nhiếp Du Du cũng không ở lại bệnh viện quá lâu, sau khi nằm viện được 3 ngày, thì cô lập tức khăng khăng đòi xuất viện.

Tần Dương khôi phục lại sinh hoạt bình thường hàng ngày. Sáng 9 giờ đi làm, chiều 5 giờ về nhà hệt như nhân viên quẹt thẻ vậy. Vụ Số 6 tập kích cũng không mang tới quá nhiều thay đổi cho cuộc sống của hắn. Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên hắn trải qua chuyện như vậy.

Sau khi Số 6 được giao cho Long Tổ, thì Tần Dương có dò hỏi Long Vương một chút, Long Vương cũng nói cho hắn biết những chuyện có liên quan tới hai thầy trò hắn. Nhưng phần lớn cũng chỉ là một số chuyện không quan trọng lắm đã xảy ra trong quá khứ mà cũng không gây ảnh hưởng gì tới tương lai cả. Ngoài ra, thì còn có một chuyện cũng có thể coi là quan trọng, nhưng lại không có liên quan gì tới sư phụ của Tần Dương.

Long Vương tỏ ý Long Tổ sẽ tiến hành điều tra lần theo những chuyện mà Số 6 đã khai. Nếu như có hi vọng bắt được thành viên trung tâm của Hắc Thủ, thậm chí là Số 0, vậy thì hắn nhất định báo trước cho Tần Dương biết.

Tần Dương bỏ gánh, giao hết công việc trong công ty cho Hàn Chân, sau đó an tâm cho Mạc Vũ hành hạ, nhưng một cú điện thoại của Long Vương đã làm xáo trộn hoàn toàn sinh hoạt của hắn.

- Cậu biết Bloody Tusk không?

Tần Dương vừa cầm khăn mặt lau mồ hôi trán, vừa gật đầu nói:

- Tôi biết, là trang web sát thủ nổi tiếng nhất châu Á, sao vậy?

Giọng nói của Long Vương trở nên nghiêm trọng:

- Có người dấu tên treo thưởng công khai 20.000.000 để mua mạng của cậu.

Tần Dương trợn tròn mắt:

- 20.000.000, lại còn treo thưởng công khai ?

- Phải, e rằng những chuyện tiếp theo sẽ khá là rắc rối đấy, vì đây là treo thưởng công khai. Hay nói cách khác nhiệm vụ này không hạn chế số người chấp hành nhiệm vụ. Ai có thể giết được cậu, vậy thì 20.000.000 thuộc về người đó.

Đương nhiên là Tần Dương hiểu rõ giá trị của treo giải công khai là như thế nào. Nói một cách đơn giản, thì chỉ cần là sát thủ đã đăng ký trên Bloody Tusk, vậy thì đều có thể tham gia vào cuộc đi săn, mà Tần Dương chính là con mồi. Tần Dương sẽ phải đồng thời đối mặt với rất nhiều sát thủ và thợ săn. Không quan trọng đó là sát thủ nào, chỉ cần hắn giết chết được Tần Dương, vậy thì hắn sẽ nhận được giải thưởng 20.000.000 này.

Dù Tần Dương có không sợ trời không sợ đất đi chăng nữa, thì cũng cảm thấy lạnh tê cả da đầu. Vì với trường hợp treo thưởng công khai như thế này, thì chỉ cần người treo thưởng không gỡ bài đăng xuống, thì bài đăng này sẽ vẫn nằm ở đó, hơn nữa còn có hiệu lực.

Chỉ cần ngày nào mà Tần Dương chưa chết, vậy thì bài đăng này vẫn còn có hiệu lực. Dưới sự cám dỗ của 20.000.000, sẽ có rất nhiều sát thủ liên tục không ngừng nghỉ tới giết Tần Dương.

Tần Dương có thể giết chết 1 hay 10 sát thủ tới giết hắn, nhưng chỉ cần hắn sai lầm dù chỉ một lần, vậy người chết sẽ chính là hắn!

Tất nhiên là Long Vương cũng biết cái này, cũng vì ông rất rõ sự nguy hiểm của treo thưởng công khai, nên sau khi biết tin, việc đầu tiên ông làm là gọi điện thoại báo ngay cho Tần Dương:

- Số 6 vừa mới bị hai người bắt xong thì lập tức xảy ra chuyện này, vụ này hơn phân nửa là Hắc Thủ trả thù cậu. Không có gì mà Hắc Thủ không dám làm, đã làm thì chắc chắn là vụ làm ăn lớn, nên chúng có rất nhiều tiền. Đối với Hắc Thủ, 20.000.000 cũng không tính là nhiều. Bọn chúng muốn dùng 20.000.000 này để mua mạng cậu, cho dù không mua được mạng cậu, thì cũng có thể làm cho cậu lúc nào cũng phải sống trong sợ hãi.

Nhất thời, Tần Dương cũng cảm thấy nhức cả đầu, việc này đúng là phiền phức lớn mà.

Giống như Long Vương nói. Hắn cơ bản cũng có thể xác định chuyện này là do Hắc Thủ làm, nhưng không may là hắn cũng không biết Số 0 là ai. Nếu như biết, thì kiểu gì hắn cũng có cách phản công lại, cho dù không thể tìm được hắn, thì ít nhất cũng có thể bỏ ra một khoản tiền để mua mạng của hắn. Nếu đã muốn chơi thì mọi người cùng chơi với nhau, muốn chết thì cả lũ cùng nhau chết chùm.

- Lúc lấy được tin này, người chúng ta tất nhiên đã bí mật tiến hành điều tra qua. Ít nhất có hơn mấy chục sát thủ đã khởi hành đi tới Trung Hải, thậm chí có khả năng có người đã tới Trung Hải rồi. Nên tôi đề nghị cậu tạm thời ẩn nấp ở đâu đó đi.

Tần Dương nhíu mày:

- Có biết những kẻ tới là ai không?

Long Vương trầm giọng nói:

- Đều là mấy tên liều mạng thôi, vì 20.000.000 nên bí quá hoá liều, cũng không có tài cán gì cả đâu. Nhưng bọn chúng thắng ở nhiều người, hơn nữa còn âm thầm ẩn nấp làm cho cậu khó lòng phòng bị. Nhưng đây cũng chỉ là những sát thủ mà chúng ta theo dõi được, ngoài ra còn có một số kẻ chúng ta không theo dõi được, số này e rằng còn nhiều hơn.

Tần Dương suy nghĩ một chút:

- Để tôi bàn bạc trước với sư phụ cái đã, lát nữa ngài hãy gửi một phần danh sách sát thủ đã xác nhận được sang cho tôi.

Long Vương biết rõ Tần Dương là người như thế nào, nên ông biết lời khuyên của mình hơn phân nửa là không có tác dụng. Có lẽ Tần Dương không những sẽ không trốn đi, mà còn tiến hành một trận phản công cực kỳ sắc bén nữa.

- Cậu muốn danh sách làm gì, định lên kế hoạch phản kích bọn chúng sao?

Trong đôi mắt củaTần Dương dần hiện lên vẻ lạnh lùng và sát ý:

- Bọn họ ùn ùn kéo tới, nếu như tôi biến mất, vậy chẳng phải là làm cho bọn họ thất vọng rồi sao. Dù sao thì tôi cũng phải đưa cho bọn họ chút gì chứ, hơn nữa cũng phải cho những kẻ đỏ mắt vì 20.000.000 kia hiểu rõ 20.000.000 này nóng bỏng tay tới cỡ nào.

Long Vương khẽ hít một hơi thật sâu:

- Cậu muốn ra tay phản kích những tên sát thủ kia thì tôi không quản, những tên này có chết cũng chưa hết tội. Nhưng tôi muốn nhắc cậu một câu, không được phép tổn thương tới người vô tội, một người cũng không được!

Tần Dương cười nói:

- Yên tâm đi, về chuyện này thì tôi rất rõ. Tôi vẫn phân biệt được đâu là dân thường đâu là sát thủ, tuyệt đối sẽ không tổn thương tới người vô tội.

- Lát nữa tôi sẽ gửi danh sách cho cậu.

Long Vương thoải mái đồng ý, chợt lại không nhịn được mà dặn dò:

- Danh sách kiểm tra nhập cảnh của chúng ta cũng chỉ là một phần mà thôi, vẫn còn có rất nhiều kẻ không bị lộ, nên cậu nhất định phải cẩn thận.

Tần Dương ừm một tiếng, khẽ cười nói:

- Tôi đang muốn cảm ơn chính sách cấm súng của Trung Quốc đây. Nếu giống như một số quốc gia nào đó cho phép súng ống tràn lan, giờ lại có một đám sát thủ đi sang thế này, súng dài, pháo cầm tay, lựu đạn, súng phóng tên lửa cùng lúc tiến lên. Tôi phỏng chừng chắc người sắt cũng không chịu nổi đâu.

Long Vương cũng bị thái độ lạc quan của Tần Dương chọc cười:

- Cũng không thể chủ quan. Dù nhờ chính sách cấm súng, nên những tên sát thủ này không thể nào lấy được những vũ khí hỏa lực nặng như súng bắn tỉa hay súng phóng tên lửa, nhưng chúng vẫn có thể kiếm được súng tự chế hay súng lục nhái. Hơn nữa, sát thủ giết người cũng không nhất định phải dùng súng. Bọn chúng vẫn co thể hạ độc hoặc dùng lựa đạn, cậu không được phép chủ quan.

Tần Dương gật đầu, hắn cũng chỉ tỏ ý lạc quan ngoài miệng thôi, nhưng trong lòng thì vẫn rất để ý chuyện này. Bởi lẽ, chỉ cần có bất kỳ sơ sẩy nào xảy ra thôi thì cái giá đắt mà hắn phải trả chính mạng sống của mình!

Tần Dương cúp máy, đi tìm Mạc Vũ lúc này vẫn đang chuẩn bị thuốc tắm cho hắn, rồi kể lại mọi chuyện.

Nét mặt của Mạc Vũ cũng trở nên nghiêm trọng:

- Con định sẽ làm gì?

Tần Dương cười khổ:

- Còn có thể làm gì nữa. Binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn chứ sao. Lát nữa, Long Vương sẽ gửi cho con một bản danh sách những sát thủ lẻn vào Trung Hải, con định sẽ ra tay trước, để cho bọn chúng biết 20.000.000 này cũng không dễ lấy như vậy đâu.

Mạc Vũ nhíu mày lại, trầm mặc.

Tần Dương nhìn thấy vẻ mặt của sư phụ, thì bèn cười an ủi:

- Sư phụ không cần lo lắng đâu, kiểu gì chả có cách giải quyết, cùng lắm thì trốn đi thôi.

Mạc Vũ lắc đầu, ánh mắt dần trở nên sắc bén:

- Vẫn nên nhanh chóng bắt được người của Hắc Thủ. Ở Bloody Tusk, chỉ có người post bài mới có thể gỡ xuống được.

Tần Dương cười ha ha, hơi hất hàm:

- Cho dù không gỡ được bài đăng này thì cũng không phải là không có cách khác. Chỉ cần nghĩ cách tìm ra Bloody Tusk là được. Lật tung địa bàn bọn chúng lên, để xem bọn chúng còn dám nhận đơn hàng treo giải con không!
Bình Luận (0)
Comment