Chương 650: Mỗi người một nửa!
- Đây, cho cậu.
Trong một quán cà phê, hai người Tần Dương và Nhiếp Du Du đang ngồi đối diện với nhau. Tần Dương lấy từ trong túi quần ra một xấp giấy trắng tiện tay ghim lại để tới trước mặt Nhiếp Du Du.
Nhiếp Du Du kinh ngạc nhìn xấp giấy trắng trước mặt mình, tò mò hỏi:
- Đây là cái gì?
Tần Dương khẽ nhếch miệng, trông có vẻ như đang cố nín cười vậy:
- Chính là phương pháp tu luyện Khiên Ti Chưởng mà cậu muốn đấy.
Nhiếp Du Du mở to hai mắt, giật mình nhìn xuống. Cô thấy xấp giấy trước mặt mình rõ ràng là giấy A4 bị cắt làm đôi rồi dùng máy đóng sách ghim lại mà, trên mặt cô không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Là nó hả? Khiên Ti Chưởng?
Tần Dương ừ một tiếng, rốt cục không nhịn được nữa mà khẽ nở nụ cười.
- Ừ, nó đó, không tin thì cậu tự xem đi.
Nhiếp Du Du thoáng nhìn Tần Dương bằng ánh mắt nghi ngờ, đưa tay cầm lên xấp giấy kia lên, lật ra xem. Ở trang thứ hai có xuất hiện nét chữ ngay ngắn, nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng biết những chữ này mới được viết cách đây không lâu.
Nhiếp Du Du nhanh chóng lật tiếp, thì phát hiện trên mỗi một tờ giấy đều vẽ tranh hoặc là viết chữ, mặc dù là viết tay, nhưng lại rất ngay ngắn, rõ ràng dễ hiểu.
Nhiếp Du Du kinh ngạc ngẩng đầu:
- Vậy là sao?
Tần Dương nhún vai, cười tủm tỉm rồi nói:
- Đây là bản viết tay mà sư phụ tôi dùng hơn một giờ để viết ra. Ông ấy nói không mang theo bản gốc của Khiên Ti Chương bên người, lại không muốn bay về tông môn mất công lại chậm trễ thời gian, mà ông ấy cũng ghi nhớ kỹ hết tất cả rồi, nên ông ấy trực tiếp chép ra một phần cho cậu. Còn về phần giấy này á hả, tiện tay cắt đôi tờ giấy A4 thôi. Ông ấy nói dù sao thì thứ quan trọng là nội dung được ghi trên giấy chứ không phải là bản thân tờ giấy.
Vẻ mặt của Nhiếp Du Du trở nên cổ quái:
- Chẳng lẽ sư phụ cậu không sợ sẽ nhớ nhầm cái gì sao, lỡ như ông ấy nhớ nhầm chỗ nào đó, dẫn tới luyện sai thì sẽ phiến phức lắm đó.
Tần Dương cười nói:
- Sư phụ của tôi có nói, nếu như cậu lo nó có vấn đề, thì cậu có thể dùng điện thoại chụp hình rồi gửi cho sư phụ của cậu. Ông ấy có thể phân biệt được đây là thật hay giả.
Nhiếp Du Du nghe thấy Tần Dương nói như vậy, thì lập tức tin xấp giấy trông cực kỳ bình thường này chính là Khiên Ti Chưởng mà sư phụ mình đã muốn có từ lâu. Nhưng sao dù bây giờ cô đã tin đây là thật rồi, mà trong lòng cô vẫn còn cảm thấy rất hoang đường.
Nhiếp Du Du ngẩn người nhìn xấp giấy trên tay mình. Mấy giây sau cô mới lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên nhìn Tần Dương bằng ánh mắt kinh ngạc.
- Cậu cứ như vậy mà đưa cho tôi sao?
Tần Dương cười ha hả gật đầu:
- A... nếu không thì sao.
Nét mặt của Nhiếp Du Du nhất thời có hơi rầu rĩ:
- Nhưng tôi còn chưa giúp gì dược cho cậu mà, giờ cậu lại thoải mái đưa cho tôi như vậy, cậu làm thế thì tôi biết làm sao đây. Lúc trước tôi cũng nói rồi mà, chờ đền khi nào cậu cảm thấy tôi giúp cậu đủ rồi thì cậu hẵng đưa cho tôi mà…
- Trước giờ tu hành không được tốt à?
Tần Dương ngắt lời Nhiếp Du Du, cười híp mắt rồi nói:
- Sư phụ tôi có nói, nếu như cậu đã muốn giúp đỡ, vậy thì giúp trước hay giúp sau cũng đâu có gì khác nhau. Hơn nữa, cậu tu luyện Khiên Ti Chưởng, thì thực lực của cậu sẽ mạnh hơn, vậy cậu cũng có thể giúp tôi nhiều hơn nha. Đương nhiên, cậu chỉ cần làm tới khi nào cậu thấy đủ là được, lúc đó cậu cứ việc rút lui.
Nhiếp Du Du nghe vậy thì ngẩn người ra, lúc trước mình nói như vậy ít nhiều cũng có ý muốn “làm khó” Tần Dương. Tôi đã nói tới thế, đã giúp cậu tới như vậy rồi, chẳng lẽ cậu còn có thể không biết xấu hổ mà không đưa cho tôi sao?
Nhưng sao tình hình bây giờ lại đảo ngược thế này.
Cậu thoải mái đưa Khiên Ti Chưởng cho tôi như vậy, còn nói gì mà tôi giúp tới khi nào thấy đủ thì có thể rút lui. Vậy chẳng lẽ tôi còn có thể không biết ngượng mà giúp ít đi sao?
Nhiếp Du Du trừng mắt nhìn Tần Dương một cái:
- Cậu đúng là tên gian xảo!
Tần Dương cười ha hả vươn tay:
- Nếu như cậu cảm thấy như vậy không ổn, tạm thời không muốn, vậy thì trả lại cho tôi.
- Đừng có mơ!
Nhiếp Du Du trừng mắt nhìn Tần Dương một cái, nhanh chóng rút tay lại, cẩn thận cất xấp giấy kia vào trong túi xách của mình:
- Đã lấy ra rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà đi lấy lại à?
Tần Dương cười ha ha, đương nhiên là hắn chỉ muốn trêu chọc Nhiếp Du Du một chút thôi, chứ không định lấy về thật.
Sau khi Nhiếp Du Du cất xấp giấy kia xong, thì lại giơ tay ra:
- Đưa đây.
Tần Dương cười nói:
- Cái gì?
- Danh sách mấy tên sát thủ kia, ừm, tư liệu tốt nhất phải kỹ một chút.
Tần Dương vừa cười vừa lấy một chồng tài liệu ra từ trong cái ba lô để kế bên. Những tài liệu này dùng kim băng cài lại, có cái chỉ có một tờ, có cái thì lại có vài tờ.
Nhiếp Du Du hơi ngẩn người:
- Nhiều vậy sao?
Tần Dương vỗ vào chồng tài liệu:
- Mỗi một cái kim băng là một tên sát thủ, tổng cộng có 10 cái nha, cậu muốn mấy cái?
Từ khi Tần Dương biết được lai lịch của Nhiếp Du Du từ chỗ sư phụ thì tất nhiên là hắn sẽ không nghi ngờ năng lực của Nhiếp Du Du nữa. Bởi vì sư phụ từng nói, nếu như bàn về thực lực khi chiến đấu chính diện, có lẽ ông sẽ mạnh hơn sư phụ của Nhiếp Du Du, nhưng nếu như nói tới năng lực ám sát, vậy thì nhất định ông không bằng được. Dù Nhiếp Du Du vẫn còn trẻ, nhưng với tư cách là đệ tử của một sát thủ siêu cấp, những năng lực khác của cô có lẽ có thể không đáng tin, nhưng phương diện ám sát thì tuyệt đối sẽ không kém. Nên chuyện đối phó những sát thủ như thế này với cô, căn bản không cần phải lo lắng.
Thái độ của Mạc Vũ rất rõ ràng, nếu như có thể trở thành liên minh hoặc bạn bè với hai thầy trò sát thủ siêu cấp này, vậy tại sao lại phải bỏ qua cơ chứ. Dù sao tuy hai thầy trò này là sát thủ, nhưng cũng không phải là người xấu.
Nhiếp Du Du trực tiếp chia xấp tài liệu kia thành hai chống, số lượng mỗi bên cũng tương đương nhau, sau đó kéo một chồng tới trước mặt mình.
- Mỗi người một nửa, xem ai giải quyết xong trước!
Nhiếp Du Du nghếch mặt lên, ánh mắt tràn đầy vẻ khiêu khích:
- Người nào giải quyết xong trước, thì xem như người đó thắng. Người thua phải mời người thắng ăn cơm!
Tần Dương không nhịn được cười, cô nàng này nhìn thì có vẻ thùy mị nết na, nhưng bên trong thì lại cực kỳ háo thằng, không hề muốn thua cuộc tí nào.
- Được, cơ bản thì những tên này đều đã tới Trung Hải, phần lớn đều ẩn nấp ở xung quanh Đại học Trung Hải. Chúng ta phân công chia ra đối phó đám người này, nhưng đây là Hoa Hạ, khi ra tay thì cậu cũng phải chú ý tới xung quanh, đừng làm cho dân chúng sợ hãi.
Nhiếp Du Du tự tin gật đầu:
- Cậu cứ an tâm, tuyệt đối sẽ không gây ra cảnh máu me bê bết dọa người đâu, từng người trong bọn chúng sẽ chỉ lặng lẽ biến mất thôi.
Tần Dương cười cười, đưa một tờ giấy có ghi lại một dãy số điện thoại cho Nhiếp Du Du nói:
- Cậu cũng không phải xử lý thi thể của bọn chúng đâu. Cậu chỉ cần lặng lẽ giết chết bọn chúng, sau đó gọi tới số điện thoại này báo cho đối phương biết vị trí cụ thể là được, tự khắc sẽ có người tới xử lý dọn dẹp thi thể của bọn chúng. Vẫn là câu nói kia, ra tay thì được, nhưng tuyệt đối không được phép ra tay ở những nơi công cộng gây nên khủng hoảng xã hội.
Nhiếp Du Du búng tay đánh tách một cái, tỏ vẻ tôi biết rồi, sao cậu nói lắm thế.
- Được rồi, chẳng lẽ tôi còn không biết mấy chuyện này sao. À này... đây là số điện thoại của ai vậy?
Tần Dương cười nói:
- Là người do bộ ngành liên quan cử tới, ừm, là nhờ vào mối quan hệ của sư phụ tôi. Một khi những tên này tiến vào Hoa Hạ, thì sẽ chỉ tạo thành bất ổn cùng với ảnh hưởng xấu mà thôi, đương nhiên là phải tranh thủ loại bỏ hết. Đồng thời, cũng nhân đây mà cảnh cáo những kẻ khác, cho bọn chúng biết Hoa Hạ không phải là nơi mà bọn chúng muốn tới thì tới!