Chương 651: Xuất kích!
Danh sách những người mà Long Vương đưa cho Tần Dương, đều là những sát thủ đã được xác định, tất cả bọn họ đều mang mục đích giết chết Tần Dương mà tới Hoa Hạ, Tần Dương dương nhiên cũng không cần phải khách khí với bọn họ.
Trừ thân phận những tên sát thủ đã xác định này ra, còn có một số chưa hoàn toàn chắc chắn. Những tên này vào Hoa Hạ, có thể sẽ tạo thành những yếu tố không ổn định cho Hoa Hạ, lẽ tự nhiên cũng sẽ có người đến "Chào hỏi" bọn họ.
Những đối tượng này đều sử dụng hộ chiếu giả để nhập cảnh. Bọn họ cho rằng người mà bọn họ đói phó chỉ là một tên sinh viên có chút thực lực, nhưng bọn chúng làm sao mà biết được thân phận đặc công của Tần Dương, và làm sao biết được rằng bọn họ vừa mới nhập cảnh thì đã bị để mắt tới chứ?
Những người này vốn cho rằng chắc đây chỉ là một nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng bọn họ lại không nghĩ tới rằng nhiệm vụ này lại là nhiệm vụ cuối cùng.
..
Trong bộ đồ thoải mái thường ngày, Thái Đạt nhàn nhã dạo bước trên đường xi măng rộng rãi trong khuôn viên trường đại học Trung Hải, ánh mắt nhìn theo những sinh viên đang tràn ngập sức sống trẻ, lông mày lại hơi nhíu lại.
Không ngờ Tần Dương lại không có ở trường, gã giở mấy kế vặt ra nghe ngóng, thì biết được Tần Dương cũng đã rất nhiều ngày không tới lớp học.
Đối với chuyện này bạn học của Tần Dương lại tỏ vẻ như nó là chuyện đương nhiên vậy.
- Cậu ta ở bên ngoài lập ra Công ty. Công ty đang trong giai đoạn mở rộng, lẽ dĩ nhiên công việc bận rộn, không có thời gian để đến lớp đây cũng là chuyện rất bình thường thôi.
Sau khi Thái Đạt đã tìm hiểu qua một lượt thì nhận thấy mục tiêu của của mình dường như phức tạp hơn so mình đã nghĩ. 21 tuổi mà đã tự sáng tập ra công ty, hơn nữa lại đang trên đà phát triển, mà còn là một tên tu hành thực lực không hề kém. Nghe nói còn đánh nhau rất lợi hại, chưa tưng thua ai bao giờ.
Tu hành giả, đánh rất được?
Trong lòng Thái Đạt như hơi giật mình hiểu ra, có lẽ đây cũng là lý do mà hắn được người ta treo giá 2000 vạn tiền thưởng. Dù sao thì ở Hoa Hạ này, quan hệ giữa các tu hành giả khá phức tạp, người bình thường không thể đối phó được với tu hành giả. Coi như đối phó họ rồi, vậy thì cũng phải cẩn thận những thế lực đứng sau lưng sẽ trả thù.
Một tu hành giả hai mươi mốt tuổi, có thể ghê gớm đến mức nào chứ?
Sau khi Thái Đạt nghe ngóng tìm hiểu kĩ mọi chuyện thì quay trở về căn phòng gã thuê ở khách sạn gần trường học, chuẩn bị để ngày mai đi tới công ty của Tần Dương tìm hiểu qua một lượt nữa.
Chín giờ tối, Thái Đạt vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ xem ti vi thì chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Ánh mắt Thái Đạt thay đổi, tiện tay rút khẩu súng mà hắn giấu dưới gối ra cầm chắc trong tay, rồi đứng lên bước đến gần cửa. Gã nghiêng người nhìn qua ống nhòm, nhìn thấy đứng ngoài của lại là một cô gái mặc quần yếm short, tay xách một cái bọc nhỏ, trông mặt mũi phần bụ bẩm như em bé, nhìn qua rất đáng yêu.
Tay phải Thái Đạt giấu khẩu súng ra sau lưng, rồi mở cửa phòng ra, nhìn vào cô gái trước của hỏi:
- Cô tìm ai?
Cô gái có gương mặt như búp bê ưỡn thẳng ngực, cắn bờ môi, có chút ngượng ngùng cười cười nói:
- Tiên sinh, vừa này có phải là ngài gọi phục vụ không, tôi tới để phục vụ cho ngài...
Thái Đạt vốn định nói là mình không gọi phục vụ, nhưng cô gái có gương mặt như búp bê đó đã bước thẳng vào phòng, nhẹ nhàng đi ngang qua trước mặt Thái Đạt, mang theo mùi hương thoang thoảng.
Thái Đạt nhìn bộ ngực căng tròn của cô gái có, ánh mắt sáng lên, lời nói gần ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Có lẽ là một tiểu thư đi nhầm phòng đây mà?
Thái Đạt tiện tay đóng cửa phòng lại, đang định chuẩn bị nói chuyện cùng người đẹp có gương mặt búp bê này.
Người đẹp với gương mặt búp bê quay người lại, nét mặt tựa hồ như có chút ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn về phía Thái Đạt.
Thái Đạt cười nói:
- Người đẹp, có lẽ là cô đi nhầm phòng rồi. Nhưng có điều tôi lại rất có hứng thú đối với cô, hoặc là chúng ta tâm sự một chút cũng được.
Người đẹp với gương mặt búp bê cũng đã đứng ở ngay trước mặt Thái Đạt, ngẩng gương mặt tròn trịa xinh xắn của mình lên, nhìn về phía Thái Đạt nở nụ cười:
- Tôi không có đi nhầm, người tôi tìm chính là ngài, Thái Đạt!
Sắc mặt Thái Đạt đột nhiên biến sắc, nhưng không đợi hắn kịp có phản ứng gì, bàn tay của người đẹp với gương mặt búp bê kia đã để sẵn trên người của Thái Đạt lập tức được vung lên, nhanh như chớp đập vào bên gáy gã.
Khẩu súng đang nắm chắc trong tay phải của Thái Đạt được rút ra theo bản năng, nhưng mới rút được một nửa thì trước mắt cũng đã tối sầm. Gã ngã ập xuống nền nhà, khẩu súng cũng rơi xuống văng ra trên mặt đất.
Cô gái xinh đẹp ngồi khom người xuống, hai tay ôm lấy cổ hắn, trở tay vặn một cái.
- Rắc rắc!
Tiếng xương gãy từ bên trong phát ra, đầu của Thái Đạt mềm nhũn gục xuống.
Người đẹp với gương mặt em bé bỏ Thái Đạt xuống, sau đó móc tập giấy A4 từ trong chiếc túi nhỏ của mình ra, rút từ trong tập đó ra một phần tư liệu, đặt ở trên người Thái Đạt.
- Thái Đạt, Tên thật Thái Khôn. Năm XX xảy ra mâu thuẫn tranh chấp với một số người ở quán nhậu, một lúc giết hai mạng người sau đó lẩn trốn đến Philippines, rồi trở thành một tên sát thủ chuyên nghiệp. Ít nhất có liên quan tới ba vụ án mạng...
Người đẹp có gương mặt em bé không động đến khẩu súng rơi trên mặt đất, mà đi đến bên giường, cầm lấy ví tiền đặt ở đầu giường, rút một chồng tiền mặt dày cộm bên trong ra.
- Dù sao anh cũng không cơ hội dùng, để tôi dùng giúp anh vậy!
Người đẹp có gương mặt búp bê cười hì hì nói một câu, sau đó cất toàn bộ tiền vào chiếc túi của mình, chậm rãi bước ra cửa. Bộp một tiếng, cửa phòng được đóng lại.
Người đẹp có gương mặt em bé vừa đi về phía thang máy, vừa lấy điện thoại ra. Viết một mẫu tin nhắn, gởi tới số điện thoại mà Tần Dương đưa cho mình trước đó.
- Phòng 402, Khách sạn Mạch Thượng, số 37 đường Trương Thông, Thái Đạt (đã chết), súng ngắn một khẩu!
Mấy giây sau một mẫu tin nhắn hiện ra, bên trong chỉ có hai chữ đơn giản rõ ràng.
- Đã nhận.
Người đẹp có gương mặt em bé cất điện thoại, chậm rãi đi ra khỏi khách sạn, tiếp tục hướng tới mục tiêu kế tiếp của mình.
Tần Dương đi bộ trên vỉa hè, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, hơn phân nửa gương mặt đưuọc che lại, chỉ lộ ra một phần mặt với chiếc cằm có một hàng ria mép.
Ở phía trước Tần Dương, một người đàn ông dưới bốn mươi tuổi bắt chéo hai tay đang nhàn nhã bước đi.
Tần Dương giơ tay lên, nhìn qua đồng hồ, đã là mười giờ tối.
Trên đường mặc dù vẫn còn người đi đường, nhưng cũng không nhiều, Tần Dương chậm rãi theo bước người đàn ông này đang đi thẳng về phía trước.
Người đàn ông trung niên bị đánh động, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng, lập tức quay đầu nhìn thoáng qua với ánh mắt cảnh giác.
Tần Dương dường như không hề chú ý tới người đàn ông đó mà vẫn duy trì tốc độ bước đi của mình như cũ cứ thế đi về phía trước.
Người đàn ông trung niên bước chậm lại, hơi lệch qua một bên, tựa hồ như là chuẩn bị chờ Tần Dương đi qua.
Tần Dương tiếp tục bước tới rất tự nhiên, rất nhanh đã đi song song ngang hàng với người đàn ông trung niên, tay phải Tần Dương cầm một cây bút. Đúng vào lúc giao nhau chỉ trong nháy mắt, Tần Dương đã ấn cái nút trên cây bút máy xuống.
Một cây bút máy có mang theo thuốc mê cường độ mạnh không hề phát ra tiếng động được bắn ra, trong nháy mắt đâm thủng quần của người đàn ông trung niên, sau đó đâm vào trên đùi hắn.
Người đàn ông trung niên chỉ cảm thấy đùi mình nhói một cái, cúi đầu kiểm tra, một mũi kim châm đâm vào phía trên đùi của mình.
Sắc mặt người đàn ông trung niên liền tháy đổi, lập tức rút mũi kim tiêm ra, đưa tay ra bên eo sờ soạng. Nhưng tay gã ta mới chạm đến chỗ dấu chiếc dao, tác dụng của thuốc mê cũng đã phát tác ra toàn thân, thân thể hắn mềm nhũn ra ngã xuống.
Tần Dương tiến tới một bước, một tay đỡ lấy gã, sau đó dìu gã ngồi xuống một chiếc ghế bên ven đường.
Tần Dương lấy điện thoại ra, gọi một cuộc điện thoại.
Tầm mười phút sau, một chiếc xe không bắt mắt đậu xuất hiện ở bên đường. Hai nam thanh niên lặng lẽ bước ra, đi tới bên cạnh Tần Dương, dìu người đàn ông đang hôn mê kia vào trong xe, đóng cửa xe lại. Chiếc xe đi khuất vào bóng tối trong yên lặng, giống như nó chưa từng xuất hiện vậy...