Chương 652: Chính là cô rồi!
Tần Dương và Nhiếp Du Du hai người giống như hai cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện giữa màn đêm, không ngừng tóm gọn hết những tên sát thủ vẫn còn hoàn toàn không biết rằng bản thân đã bị để mắt tới.
Giết người, tù tội!
Những tên sát thủ bỏ chạy đến Trung Hải không ít, những tên sát thủ này phần lớn đều hành động độc lập, giữa bọn họ cũng không qua lại nhiều. Chết đi mấy tên hay mất tích đi mấy tên sát thủ cũng sẽ không làm ai quan tâm. Nhưng sau khi một số lượng lớn sát thủ đều biến mất mà không hề có tăm hơi gì, rốt cục cùng bị một số kẻ có ý để tâm tới.
Nói cho cùng thì mặc dù hai ngàn vạn tiền thưởng cũng không phải là giá trên trời, nhưng đối với việc ám sát tên sinh viên ở trường đại học, thì cái giá này coi như đã vô cùng có sức cám dỗ rồi, đương nhiên người chú ý đến cũng sẽ nhiều hơn.
Rất nhanh đã có người tổng hợp những tình huống này lại, đồng thời có những trao đổi qua lại với nhau, sau đó một số kẻ lưu tâm đã bắt đầu tự mình liên hệ với những kẻ xung quanh mà bọn chúng biết, bọn họ phát hiện một việc làm cho bọn chúng hết sức kinh hoàng.
Tần Dương vẫn luôn trong trạng thái mất hút, nhưng dựa vào việc vẫn chưa có người nào nhận được số tiền thưởng 2000 vạn đó thì có thể biết được Tần Dương hiển nhiên vẫn còn sống.
Tần Dương còn sống, nhưng những tên sát thủ đi săn lung giết Tần Dương kia lại từng người từng người biến mất một cách thần bí, việc này không khỏi khiến cho người ta có phần nào tư tưởng hoảng sợ.
Săn - giết!
Có người muốn đuổi giết Tần Dương, nhưng đồng thời, cũng có người ở trong bóng tối đang săn giết những kẻ đi đuổi giết kia.
Có lẽ, người ẩn nấp ở trong bóng tối kia nói không chừng cũng chính là Tần Dương.
Hắn giấu thân mình đi, đem vị trí con mồi và người đi săn tiến hành một cuộc đổi chỗ rất khéo léo, ở trong bóng tối ám sát những tên sát thủ đang muốn đến giết chết hắn kia, dùng những mạng người này để cảnh cáo những người khác, mạng của hắn không phải ai muốn lấy thì có thể lấy được, muốn giết hắn, trước tiên phải chuẩn bị tốt việc sẽ bị giết!
Mặc dù điểm này chỉ là suy đoán của mọi người, nhưng đã khiến rất nhiều người ban đầu có ý định tới Trung Hải thử vận may. Họ ôm hi vòng dù kết quả có bị kẻ khác giết chết con mồi trước thì dù không thành công thì cũng không tổn thất gì cũng lập tức trở nên do dự.
Đến Tần Dương vẫn còn chưa tìm được, thì người đã chết cả lũ rồi, bản thân tốt nhất vẫn là không nên đi góp vui nưa thì hơn. Đừng để tới mức vui vẻ đâu chưa thấy, thì bản thân đã bỏ mạng mất rồi.
Mặc dù các sát thủ phần lớn đều là hành động độc lập, nhưng rốt cuộc vẫn có vô số đường dây liên lạc, rất nhanh, những tên sát thủ vốn ẩn nấp giấu mình ở Trung Hải không để lộ hành tung thì cũng đã biết được việc này.
Ngoài nỗi khiếp sợ ra, có người đã lên tiếng rút lui, ngay trong ngày đã rời khỏi Trung Hải. Ai mà biết được bản thân có phải là đối tượng bị săn giết kế tiếp hay không chứ. Đương nhiên, cũng còn có một bộ phận người tiếp tục ở lại, một phương diện càng cẩn thận thay đổi thân phận, che giấu bản thân, một phương diện cũng là không bỏ được sự cám dỗ của 2000 vạn tiền thưởng kia, đương nhiên, bọn họ đối thực lực của bản thân cũng rất có lòng tin.
Cuộc săn giết của Tần Dương và Nhiếp Du Du cũng ngừng lại, thời gian mấy ngày qua, hai người liên tục rat ay không ngừng, chí ít có tới mười sáu đến mười bảy tên sát thủ nằm trong tay hai người, có thể đã chết, có thể đã bị bắt.
- Tôi hoàn thành trước so với anh, anh thua rồi!
Trong quán cà phê, Nhiếp Du Du ngồi đối diện Tần Dương, thần sắc có phần đắc ý.
Tần Dương đương nhiên không tranh chấp với Nhiếp Du Du, thoải mái cười nói:
- Thôi được, coi như tôi thua, vậy hôm nay tôi mời cô ăn cơm, cô muốn ăn gì?
Nhiếp Du Du trừng mắt nhìn Tần Dương, biểu hiện trên mặt có phần tức giận:
- Này, tôi đang nói chuyện nghiêm túc, anh đừng có tỏ thái độ không quan tâm như vậy có được không, anh làm như vậy sẽ làm tôi không có cảm giác thành tựu đó.
Tần Dương nhìn Nhiếp Du Du trong bộ dạng phồng má làm ra vẻ tức giận, không nhịn được cười nói:
- Có ai từng nói cho cô biết, trông cô như vậy, ngược lại lại càng đáng yêu không. Ngược lại nếu như cô xụ mặt lạnh lùng không nói câu nào, trông lại già dặn hơn một chút!
Nhiếp Du Du hơi nghểnh đầu, hừ lạnh nói:
- Những tên có thể bắt thì đã bắt, có thể giết cũng đã giết xong, còn lại những tên lẩn trốn, anh cũng tìm không ra...
Tần Dương cười khổ:
- Tạm thời cũng chỉ có tiếp tục ẩn nấp thôi. Cũng may dạo này tôi cũng đang định lên kế hoạch khổ tu tăng thêm thực lực, tôi còn có một trân đánh cược với người ta. Vừa khéo có thể để cho tôi chuyên tâm tu hành, việc học hành chỉ đành có tự học thôi.
Nhiếp Du Du nhíu mày:
- Chỉ có điều là việc ẩn nấp này cũng không phải biện pháp hữu hiệu.
Tần Dương cười nói:
- Đương nhiên không phải là ẩn nấp mà không làm gì cả. Tôi sẽ âm thầm nghĩ biện pháp bắt được kẻ cầm đầu đứng sau hắc thủ sau, đồng thời cũng nghĩ cách xem có thể tìm ra tư liệu gì về Huyết Tinh Lão Nha hay không.
Nhiếp Du Du mở to hai mắt, giật mình nhìn Tần Dương:
- Cậu muốn chuẩn bị đối phó Huyết Tinh Lão Nha sao?
Tần Dương không phải là kẻ nói khoác mà không biết ngượng, hắn khẽ nói tiếp:
- Đây là kế hoạch sau cùng, nếu như cả một đời cứ đội lấy món tiền thưởng công khai như vậy, thì tôi còn sống thê sống thế nào được chứ."
Nhiếp Du Du nghĩ đến những khó khăn trước mắt của Tần Dương, cũng có chút đau đầu.
- Mặc kệ là anh làm thế nào, việc đánh nhau cũng không thể dừng! Khiên Ti Chưởng mà anh đưa cho tôi, tôi đã cho sư phụ xem, làm xong việc của anh, tôi cũng muốn chuyên tâm tu luyện Khiên Ti Chưởng, đến lúc đó cũng cần phải có trận đánh thực để tăng thực lực bản thân lên!
Tần Dương đương nhiên là bằng lòng, dù sao hắn còn muốn thông qua Nhiếp Du Du để tăng thực lực bản thân lên, sau đó còn đánh bại Tư Đồ Hương nữa.
- Được, nhưng nhất định phải che giấu hành tung.
Nhiếp Du Du thoải mái gật đầu:
- Được, thời gian địa điểm do anh định. Báo trước một ngày cho tôi là được.
Tần Dương gật đầu:
- Được!
..
Một nơi trong căn phòng thuê, một người đàn ông dưới bốn mười tuổi đang cẩn thận xem website.
Website trường Đại Học Trung Hải.
Người đàn ông ở trên ô tìm kiếm của website gõ vào hai chữ Tần Dương, sau đó ấn tìm kiếm, bên dưới nhảy ra không ít kết quả bảng tên, trước những bảng tên này rất nhiều phía trước đều có một chữ “hot” to tướng, cho thấy những cái tên này đang rất sốt, lượt xem, lượt chia sẻ đều đạt đến số liệu tiêu chuẩn rất cao.
- Là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường đây.
Con mắt người đàn ông hơi sáng lên, cầm lấy hộp thuốc lá bên cạnh, đốt cho mình một điếu thuốc. Gã bắt đầu tìm từ trên xuống trong những cái bảng tên này, từng mục từng mục bảng tên đi xuống, thậm chí đến mỗi một mục bình luận, hắn cũng không có bỏ qua.
Vừa xem, người đàn ông vừa cầm lấy một cây bút, trên tờ giấy trắng bên cạnh viết ra tên của một số người.
Hoa khôi của trường Văn Vũ Nghiên.
Sau khi xem hết, người dàn ông lại viết thêm một cái tên.
Hoa khôi của khoa Hàn Thanh Thanh.
Người đàn ông để bút xuống, sau đó lại tìm tên của từng người một, sau khi xem xong bảng tên tư liệu cá nhân của cả hai người.
Hắn nhìn thấy tấm ảnh Tần Dương ăn cơm cùng với Văn Vũ Nghiên ở nhà ăn, nhìn thấy ảnh chụp Văn Vũ Nghiên gắp thức ăn cho hắn, ánh mắt có hơi sáng lên.
Người đàn ông buông chuột ra, tựa người vào ghế, ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào hai cái tên trên tờ giấy trước mặt, đầu bút trong tay nhấp qua nhấp lại trên không giữa hai cái.
Trên mặt người đàn ông lộ ra hai phần suy tư, miệng lầm bầm lầu bầu mấy câu:
- Hoa khôi trường dù sao vẫn có sức hấp dẫn hơn hoa khôi của Khoa, huống hồ chi cô ta và Tần Dương nhìn qua có vẻ thân mật hơn nhiều. Tần Dương vì cô ta mà sống chết với người ta mấy phen, nhất định hắn sẽ quan tâm tới cô ta. Cô ta ở bên ngoài có công ty, thường xuyên làm việc ở bên ngoài, cũng tiện ra tay, sau khi bắt cô ta cũng sẽ không gây chú ý cho kẻ khác...
Cuối cùng, người đàn ông dường như đã hạ quyết tâm, cây bút trong tay chạm vào tờ giấy, ở trên cái tên Văn Vũ Nghiên vòng một vòng tròn.
- Chính là cô!