Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 643 - Chương 653: Có Người Kế Thừa

Chương 653: Có người kế thừa
 

Giang Châu.

Vẫn là tòa lầu các cổ xưa mang theo phong cách cổ điển kia, người thanh niên nọ đang ngồi trước bàn làm việc cầm một tập tài liệu lên xem, vẻ mặt của hắn có hơi khác thường, dường như đang kinh ngạc.

- Đệ tử của Ẩn Môn, quả nhiên không đơn giản chút nào, có lẽ chúng ta đã đánh giá thấp hắn rồi.

Nét mặt của người đàn ông trung niên khoanh tay đứng một bên cũng khá nghiêm trọng.

- Vâng thưa thiếu gia, có lẽ là vì công khai treo thưởng nên hắn có thể lấy được tin tức từ trước, rồi trốn đi, sau đó ra tay giết chết đám sát thủ định tới giết hắn kia. Nhưng điều duy nhất mà tôi không hiểu là làm sao mà hắn có thể biết được nhiều thông tin về các sát thủ đã nhập cảnh cùng với hành tung của bọn họ đến như vậy.

Người thanh niên đặt xấp tài liệu xuống, tựa lưng vào ghế dựa, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn.

- Muốn làm được chuyện này, thì e rằng chỉ có lực lượng của quốc gia mới có thể giám sát được. Tần Dương có hai cách để lấy được những thông tin này, một là hắn có mối quan hệ liên quan tới phương diện này, rồi nhờ vào đó mà có được. Hai là bản thân hắn có một đội ngũ hacker, nhưng muốn tìm được những hacker như vậy cũng không phải là chuyện dễ, nên ta đoán hẳn là cách thứ nhất chiếm khả năng lớn hơn.

Người đàn ông trung niên cũng tỏ vẻ đồng ý nói:

- Mạc Vũ là Môn chủ của Ẩn Môn, y thuật của hắn cực kỳ xuất sắc. Hắn không chỉ cứu rất nhiều người tu hành, mà cũng từng cứu rất nhiều quan lớn và quý nhân, trong đó cũng có không ít người thuộc tầng lớp cao cấp, nên chuyện hắn có thể mượn dùng một chút quan hệ cũng là bình thường. Huống hồ một khi những tên sát thủ này nhập cảnh, cuối cùng cũng sẽ mang tới nhiều nhân tố không ổn định. Những lãnh đạo cấp cao một khi biết được chuyện này, nhất định sẽ không mặc kệ không quan tâm.

Người thanh niên gật đầu:

- Ừ, có lẽ Mạc Vũ đã nhìn thấu được điểm này, nên mới mượn sức mạnh của quốc gia đi đối phó với đám sát thủ vừa mới nhập cảnh này. Cách này đúng là hay, nhưng đáng tiếc là nó cũng chỉ có thể giải quyết được cục diện trước mắt, chứ không giải quyết được nguồn gốc của vấn đề.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:

- Cách này của bọn họ đương nhiên là có thể xử lý được rất nhiều sát thủ có trong hồ sơ, nhưng dựa theo lẽ thường, năng lực của những sát thủ như vậy cũng không cao, cộng thêm Hoa Hạ quản lý súng ống rất nghiêm ngặt, nên khả năng những người này có thể ra tay giết chết Tần Dương là rất thấp. Mà ngược lại, những kẻ thật sự lợi hại, lại biết cách ẩn thân, cũng sẽ không dễ bị giết chết như vậy. Bọn họ sẽ còn tiếp tục ra tay với Tần Dương.

Người thanh niên khẽ cười:

- Đúng vậy, trên thế giới này cũng không có nhiều chuyện không thể giải quyết được bằng tiền tới như thế. Nếu như không phải cha ta vẫn luôn muốn tự tay đánh bại Mạc Vũ, để chứng minh quyết định lúc trước của bọn họ là sai, thì cũng sẽ không rắc rối đến thế này.

Người đàn ông trung niên cũng không đáp lời, chỉ cung kính đứng nghe.

Người thanh niên cũng không hy vọng sẽ nghe được câu nói gì từ hắn, bèn đổi chủ đề:

- Chuyện bên Philippines xử lý đến đâu rồi?

Người đàn ông trung niên cung kính trả lời:

- Tất cả đều theo ý thiếu gia. Để phụ tá của Số 6 thay thế vị trí của Số 6, tiếp nhận công việc lúc trước của Số 6, đồng thời cũng thu hẹp nghiệp vụ lại. Nên dù có người điều tra ra được cái gì từ chỗ Số 6 thì chúng ta cũng sẽ không gặp phải thiệt hại lớn nào cả.

Người thanh niên hài lòng gật đầu:

- Trên thế giới này chưa bao giờ thiếu kẻ liều mạng, ham muốn tiền tài của bọn chúng cũng sẽ không có điểm cuối. Khoảng thời gian này chú ý mời chào một số cao thủ, đoán chừng khoảng thời gian sắp tới, trận chiến giữa chúng ta và Mạc Vũ sẽ càng lúc càng ác liệt hơn, không thể thiếu người được.

Người thanh niên dừng lại một chút, rồi thở dài:

- Nếu như không phải năm đó cha ta bị một chưởng của Mạc Vũ đánh trúng làm cho cơ thể bị tổn thương, thì thực lực bây giờ nhất định cũng sẽ không kém hắn. Chúng ta cũng không cần phải dùng tới những thủ đoạn như thế này nữa, mà có thể đường đường chính chính khiêu chiến với hắn rồi.

Người đàn ông trung niên an ủi:

- Dù lão tiên sinh bị thương nặng, nhưng ông ấy có người kế thừa ưu tú xuất sắc như thiếu gia, nên nhất định cuối cùng chúng ta cũng sẽ chiến thắng thôi.

Người thanh niên cười nói:

- Ông cũng không cần phải khen tôi như thế. Mặc dù tôi tin chắc thực lực của mình tuyệt đối là đứng đầu trong số những người tu hành cùng tuổi, và tôi cũng không e ngại bất kỳ kẻ nào. Nhưng dù sao thì thế giới này cũng không phải là nơi chỗ nào cũng có thể nói quy tắc, thời gian Mạc Vũ dẫn trước tôi, chung quy cũng không thể nào bù lại được.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nói:

- Mạc Vũ cuối cùng cũng sẽ già đi, mà thiếu gia thì càng ngày sẽ càng lợi hại hơn. Cứ như vậy, cuối cùng cũng sẽ có một ngày thiếu gia có thể đánh bại hắn, thậm chí là chính diện đánh bại hắn.

Người thanh niên cười ha ha rồi nói:

- Mạc Vũ cũng đâu có ở không đâu, chẳng phải hắn cũng dạy ra một tên đệ tử là Tần Dương sao, mà cậu ta cũng rất xuất sắc nữa?

Người thanh niên cảm khái mộtcâu, rồi cười nói:

- Tình hình trong đoàn khoảng thời gian gần đây ra sao rồi?

Người đàn ông trung niên cung kính trả lời:

- Phần lớn chỉ là một số nhiệm vụ nhỏ ngắn hạn, bọn họ đều có thể tự mình xử lý được, chỉ riêng vụ mà cậu tự mình giao cho Số 2, bây giờ đã đến thời điểm quan trọng, tới lúc đó c phó thể phải nhờ tới thiếu gia đích thân ra mặt xử lý.

Người thanh niên khẽ gõ ngón tay lên bàn, cười nói:

- Lô vũ khí hơi độc kia đã tới tay chưa?

- Nghe nói Số 2 đã khơi thông quan hệ hết rồi, lô vũ khí kia sẽ tới tay nhanh thôi, tới lúc đó có thể ra tay.

Người thanh niên ừ một tiếng, rồi khẽ cười nói:

- Cái tên Joseph này đúng là điên thật, ngay cả thứ thế này mà cũng muốn làm, nghe nói hắn muốn hoàn thành một kế hoạch rất điên cuồng, hi vọng sau khi cái kế hoạch này hoàn thành hắn vẫn còn sống. Tuy Joseph là một thằng điên, nhưng dù sao thì hắn cũng là một khách hàng biết giữ chữ tín, tôi rất thích hắn.

Người đàn ông trung niên mỉm cười:

- Phải, hắn rất biết giữ chữ tín, chí ít thời diểm đối mặt với chúng ta là như vậy, dù sao... Nếu như hắn không muốn chết, vậy thì phải biết giữ lời!

Người thanh niên vung tay:

- Ông đi giám sát chuyện này đi, đến lúc đó nhắc nhở tôi.

- Vâng!

..

Trung Hải.

Vũ Hồng văn hóa, trong phòng Tổng giám đốc, Văn Vũ Nghiên đang nghiêm túc, tập trung gõ một phần văn bản.

Một lúc lâu sau, Văn Vũ Nghiên ngừng lại, vươn vai một cái, sau đó dựa vào lưng ghế, giơ tay lên nhìn, thì ra đã chín giờ tối rồi.

Văn Vũ Nghiên nhíu mày, trong lòng cảm thán thời gian trôi qua thật nhanh.

Mình còn chưa làm xong việc đây này, vậy mà đã trễ thế này rồi.

Trên gương mặt xinh đẹp của Văn Vũ Nghiên chợt hiện lên vẻ do dự, cô không biết mình nên làm tiếp hay là dừng lại đây?

Đột nhiên trong đầu Văn Vũ Nghiên xuất hiện vẻ mặt cười híp mắt của Tần Dương. Nếu như là tên kia, chắc đã sớm gập máy tính lại rồi đi chơi rồi a.

Hắn làm ông chủ mà đúng là nhẹ nhõm thật...

Bất giác Văn Vũ Nghiên cảm thán một câu trong lòng, cũng vì suy nghĩ trong đầu mà khẽ nở nụ cười.

Được rồi, cứ về trước cái đã, về nhà tắm rửa rồi làm tiếp.

Văn Vũ Nghiên gập máy tính lại, dọn dẹp sơ một chút, rồi mang theo laptop, đeo túi xách lên, rời khỏi công ty, đi thang máy xuống bãi đỗ xe.

Bãi xe lúc 9 giờ tối đã hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn có mỗi ánh đèn. Nó làm cho bãi đỗ xe này càng trở nên yên tĩnh hơn, tựa như một phần mộ vậy.

Văn Vũ Nghiên đi tới trước xe của mình, mở cửa xe ra, rồi ngồi vào ghế, bắt đầu cúi người xuống thay đôi giày đế bằng chuyên dùng để lái xe đã đặt sẵn trong xe.

Đợi sau khi Văn Vũ Nghiên thay giày xong ngẩng đầu lên, thì vừa vặn từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy một người đàn ông ngồi dậy từ hàng ghế sau. Hắn cầm một cây súng lúc trong tay, nhắm ngay đầu cô:

- Người đẹp, lái xe đi, tôi nghĩ chắc cô sẽ không gào lên đâu, đúng không?
Bình Luận (0)
Comment