Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 644 - Chương 654: Đừng Trách Tao Không Cho Mày Cơ Hội

Chương 654: Đừng trách tao không cho mày cơ hội
 

Xe của Văn Vũ Nghiên đi ra khỏi thành phố. Sau đó, dưới sự hướng dẫn của người đàn ông ngồi đằng sau, chiếc xe đi tới một con đường nhỏ, vào đến một khu dân cư cách đại lộ tầm một cây số.

- Người đẹp, xuống xe nào.

Sắc mặt của người đàn ông nhẹ nhõm, lắc lắc họng súng. Đây là nơi hoang vu hẻo lánh, còn Văn Vũ Nghiên chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm nên hắn không lo lắng rằng tình huống ngoài ý muốn có thể xảy ra.

Sắc mặt của Văn Vũ Nghiên hơi trắng bệch, hít một hơi thật sâu, đi xuống xe, không quên mang theo chiếc túi nhỏ bên mình.

Người đàn ông cũng đi xuống xe, dùng một thứ tiếng Hoa hơi cứng nhắc khẽ nói:

- Đi vào đi. Đừng lo lắng. Tôi chỉ muốn cô hỗ trợ một vấn đề nhỏ mà thôi.

Văn Vũ Nghiên mím môi, không nói một lời, đi theo người đàn ông đến một căn phòng ở bên trong.

Khi ở trên đường, cô đã nhận ra tình hình ở xung quanh. Quanh đây không một bóng nhà, dù mình có la rát cổ bỏng họng cũng chẳng ai nghe thấy.

Dù trong lòng rất sợ hãi nhưng cô vẫn cố gắng duy trì bình tĩnh.

Ít ra bây giờ còn chưa đến lúc liều mạng hoặc tự tử. Thậm chí cô còn chưa biết rõ nguyên nhân mà người đàn ông này bắt cóc mình.

Văn Vũ Nghiên tiến vào phòng, quay đầu nhìn người đàn ông gầy còm.

Nhìn sơ qua, người này không cao lắm, dáng người gầy gò, đang dùng một ánh mắt hưng phấn nhìn cô, tựa như con cáo bắt gà thành công.

- Ông là ai, ông muốn gì?

Văn Vũ Nghiên bình tĩnh hỏi. Mỗi người khi làm một việc gì đều sẽ có mục đích riêng, dù có thể mục đích đó khá là ấu trĩ trong mắt người khác.

Người đàn ông mỉm cười, dùng ngón tay chỉ vào túi của Văn Vũ Nghiên:

- Lấy điện thoại của cô ra, mở khóa.

Văn Vũ Nghiên chần chừ một giây, mở khóa túi, lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho người đàn ông.

Người đàn ông nhận lấy chiếc điện thoại, mở ra phần danh bạ rồi cẩn thận đọc.

Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên nhanh chóng đánh giá cảnh vật xung quanh, nhìn xem liệu có vật gì có thể dùng như vũ khí.

Mặc dù người đàn ông đang nhìn màn hình điện thoại nhưng động tác của Văn Vũ Nghiên không giấu được ánh mắt của hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn cô một cái, nói với giọng điệu tựa như cười mà không phải cười:

- Tiểu thư Văn Vũ Nghiên, bên kia có ghế sô pha, mời cô ngồi yên đừng làm gì lộn xộn, tránh gây hiểu lầm. Bằng không, tôi có thể sẽ buộc phải làm điều mà tôi không muốn.

Văn Vũ Nghiên cắn bờ môi, lui ra sau hai bước, ngồi lên ghế salon, hỏi:

- Rốt cục ông muốn gì?

Người đàn ông cười nói:

- Tôi có một người bạn. Tôi muốn gặp hắn nhưng hắn lại trốn đi làm tôi không tìm được. Hắn và cô khá thân nên tôi nghĩ cô có thể giúp tôi tìm ra hắn.

Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên hơi run lên, nói khẽ: Tần Dương?

Tay của người đàn ông đang lướt trên màn hình điện thoại thì chợt ngừng lại, đưa điện thoại đến trước mặt Văn Vũ Nghiên. Ở trên màn hình là phương thức liên lạc với Tần Dương.

Văn Vũ Nghiên nói khẽ:

- Phương thức liên lạc của hắn không có là bí mật. Nhiều người đều biết rõ. Nên ông không cần phải tốn công mang tôi ra đây.

Người đàn ông cười nói:

- Tiểu thư Văn Vũ Nghiên, chỉ số IQ của cô rất cao, nên có hẳn sẽ biết rõ rằng vấn đề này không đơn giản như thế.

Tất nhiên Văn Vũ Nghiên biết rõ, trầm ngâm một lát rồi ngảng đầu lên, hỏi:

- Ông muốn giết cậu ấy?

Người đàn ông thản nhiên gật đầu:

- Có người hứa thưởng 2000 vạn để mua mạng của hắn. Tôi là một sát thủ, cần phải lo cơm áo gạo tiền nên đánh ráng kiếm 2000 vạn này.

Văn Vũ Nghiên nói không do dự:

- Ông thả tôi rồi từ bỏ ý đồ ám sát Tần Dương, tôi sẽ cho ông 3000 vạn.

Người đàn ông hơi sững sờ, con mắt sáng lên.

Văn Vũ Nghiên bình tĩnh nhìn người đàn ông, trầm giọng:

- Tôi nói được thì làm được. 2000 vạn là tiền mua mạng Tần Dương, 1000 vạn là tiền mua mạng tôi. Nếu ông chấp nhận, tôi cam đoan ông sẽ nhận được tiền một cách an toàn.

Người đàn ông hơi do dự. Có mấy người làm sát thủ mà không vì tiền?

Văn Vũ Nghiên không thúc giục, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời:

Người đàn ông nhìn Văn Vũ Nghiên bình tĩnh ngồi đó, ánh mắt hắn bộc lộ ra sự yêu thích, chậm rãi lắc đầu:

- Tôi nói thật là đề nghị của cô rất hấp dẫn nhưng tôi không thể đáp ứng.

Văn Vũ Nghiên cau mày:

- Tại sao? Ông giết người là vì tiền. Bây giờ không cần giết người mà lại còn được nhiều tiền hơn. Đây không phải là một lựa chọn khó khăn gì. Cần gì phải làm liều như thế?

Người đàn ông mỉm cười lắc đầu:

- Thứ nhất, tôi là sát thủ nên phải tuân thủ bộ quy tắc đạo đức và ứng xử nghề nghiệp sát thủ. Thứ hai, cô đã thấy mặt tôi, dù tôi nhận tiền và rời khỏi Hoa Hạ nhưng cô vẫn là tai họa ngầm uy hiếp. Có lẽ cô thực sự bỏ tiền mua mạng, không muốn tìm tôi báo thù nữa nhưng bạn của cô là một kẻ rất lợi hại khiến tôi không yên tâm. Cô có biết đã có bao nhiêu sát thủ đã chết trong tay hắn những ngày qua không?

Sắc mặt của Văn Vũ Nghiên hơi biến đổi. Quả thật đã lâu cô chưa thấy Tần Dương. Trong lần liên lạc gần nhất, Tần Dương chỉ nói rằng mình cần xử lý một số việc. Bây giờ xem ra là việc can hệ đến tính mạng của hắn.

Treo giải 2000 vạn cho mạng của Tần Dương. Ai mà ác như thế?

Theo ẩn ý của người này, hẳn trong những ngày qua Tần Dương đã giết rất nhiều sát thủ?

Văn Vũ Nghiên còn đang định thuyết phục người đàn ông này tiếp thì hắn đã rút từ trong lồng ngực ra một chiếc điện thoại di động, bấm số của Tần Dương. Hắn không dám dùng điện thoại của Văn Vũ Nghiên bởi rất dễ bị định vị.

Điện thoại bắt máy.

Tiếng tút tút vang lên một lúc, giọng của Tần Dương vang lên:

- Alo?

Người đàn ông mỉm cười:

- Chính là tôi. Xin cho hỏi ông là ai?

Người đàn ông khẽ cười nói:

- Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là ở bên cạnh cậu có một đại mỹ nữ. Tôi tin rằng cậu không muốn cô ấy có mệnh hệ gì.

Đầu điện thoại bên kia bỗng rơi vào sự im lặng chết chóc. Mấy giây sau, thành âm của Tần Dương lại vang lên, lạnh lẽo hơn vài phần.

- Tôi muốn nghe cô ấy nói chuyện.

Người đàn ông mang tâm trạng nhẹ nhàng thoải mái của người chiến thắng, nói:

- Tất nhiên, đây là quy tắc chung, tôi hiểu… Tiểu thư Văn Vũ Nghiên, nói một lời đi. Tôi tin cô không muốn tôi buộc cô phải mở miệng đâu.

Văn Vũ Nghiên mím môi một cái, lớn tiếng nói:

- Tần Dương, hắn là một tên sát thủ, đến vì khoản tiền thưởng 2000 vạn. Nếu không cứu được tôi thì phải cố mà bảo vệ tính mạng, rồi về sau thay tôi báo thù.

Người đàn ông không ngăn cản Văn Vũ Nghiên nói chuyện, khẽ cười nói:

- Đúng vậy. Cô ta nói đúng đó. Cô ta vì cậu mà lâm vào nguy hiểm. Nhưng tôi muốn xem một người trọng tình trọng nghĩa như cậu có nỡ bỏ mặc cô ta không? Tôi tin rằng chỉ cần có một chút cơ hội thì cậu cũng sẽ không từ bỏ đâu.

Tần Dương nói như chém đinh chặt sắt:

- Mày muốn giết tao vì tiền. Chỉ cần mày thả cô ấy, tao cho mày 2000 vạn, sau đó không trả thù mày.

Người đàn ông cười ha ha:

- Các người đều là người có tiền, cũng quan tâm đến nhau ghê. Cô ta đồng ý bỏ 2000 vạn mua mạng cho mày. Mày cũng đồng ý bỏ 2000 vạn mua mạng cho cô ta. Tao càng ngày càng tin rằng lựa chọn của mình là đúng đắn.

Tần Dương trầm giọng nói:

- Mày từ chối?

Người đàn ông ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:

- Đúng, tao là một sát thủ có nguyên tắc, cũng có mục tiêu. Vấn đề không đơn giản là tiền. Tần Dương, đừng trách tao không cho mày một cơ hội. Chúng ta cùng chơi một trò chơi, được chứ?
Bình Luận (0)
Comment