Chương 655: Trò chơi sinh tử ba phút
Trong căn biệt thự, sắc mặt Tần Dương xanh mét, trong mắt ánh lên sự phẫn nộ không kìm nén được.
Lúc trước, hắn đã dặn dò Văn Vũ Nghiên và Hàn Thanh Thanh, kêu bọn họ phải cố gắng cẩn thận hết mức có thể. không được ra ngoài một mình hoặc là đến những nơi ít người. Nhưng trước mặt những sát thủ không từ bất cứ cơ hội nào, với vô số các thủ đoạn kia thì chỉ cẩn thận thôi là không đủ.
Hắn không chỉ liên lụy đến người khác một lần. Lần trước, Vũ Văn Đào thuê sát thủ, thiếu chút nữa đã hại chết Hàn Thanh Thanh, lần này lại là chính bản thân hắn liên lụy đến Văn Vũ Nghiên.
- Nói đi, anh muốn tôi làm như thế nào?
Tên sát thủ này nói không sai, chỉ cần có một tia hi vọng cứu được Văn Vũ Nghiên thì dù có phải trả giá bằng tính mạng hắn vẫn sẽ cứu.
- Giờ cậu đi ra ngoài, cho cậu nửa giờ đi tới cửa đông bắc của thành phố, đi một mình, sau nửa giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu. Tôi nghĩ chắc cậu sẽ không làm nhưng việc dư thừa đúng không, dù sao thì tôi cũng là một sát thủ, đối với tôi việc giết người không phải là chuyện gì ghê ghớm cho lắm.
Tần Dương trầm giọng:
- Tôi sẽ không báo cảnh sát, cũng sẽ không làm những việc khác. Tôi sẽ làm theo những quy tắc mà anh nói, nhưng anh không được làm hại cô ấy. Nếu không, hai ta tuyệt giao. Dù phải đuổi tới chân trời góc biển, tôi cũng sẽ lấy mạng của anh!
- Tần Dương, cậu yên tâm đi. Dù tôi có muốn làm hại cô ta, giết cô ta thì cũng là việc sau khi giết chết được cậu. Trước đó, chỉ cần cậu phối hợp chơi trò chơi này, tôi sẽ không làm hại đến một sợi tóc của cô ta. Haha, mặc dù cô ta rất xinh đẹp, thậm chí khiến tôi rung động, nhưng trước khi việc chính làm xong xuôi, tôi sẽ không làm gì xằng bậy đâu.
Tần Dương cắn răng nói:
- Tôi sẽ lập tức xuất phát!
- Nhớ kỹ, chỉ cần để tôi phát hiện ra bất kỳ hình bóng nào khác của người thứ hai, bạn của cậu sẽ chết ngay lập tức!
Tần Dương nói với nét mặt vô cảm:
- Tôi sẽ làm theo những gì anh nói!
Tần Dương không hề nói thêm bất kỳ lời nào với Văn Vũ Nghiêm. Lúc này, nếu càng nói nhiều thì tình hình sẽ càng bất lợi.
Tần Dương cúp điện thoại, lao vào trong phòng. Ba phút sau, Tần Dương liền xách theo một cái bọc lao ra ngoài, bước nhanh lên xe. Chiếc xe gầm vang, chạy ra khỏi biệt thự.
Mạc Vũ từ biệt thự đi ra, nét mặt có vài phần nghiêm trọng.
- Khang Huy, chúng ta đi!
Hai người Mạc Vũ và Khang Huy chui vào một chiếc xe hơi khác, chiếc xe cũng lao ngay ra khỏi biệt thự, theo sau chiếc xe của Tần Dương ở một khoảng cách xa xa.
Chiếc xe mà Tần Dương điều khiển dường như hóa thân thành một luồng điện, chỉ cần chưa tới hai mươi phút đã chạy tới khu phụ cận gần cửa phía bắc của thành phố.
Tần Dương cầm điện thoại lên, gọi cho số điện thoại lúc nãy. Tắt máy. Hắn lại gọi cho Văn Vũ Nghiêm, cũng lại tắt máy.
Tần Dương đặt điện thoại xuống, cắn chặt răng.
Cách cuộc điện thoại trước đúng nửa giờ, điện thoại của Tần Dương vang lên.
Tần Dương chụp lấy điện thoại, kết nối cuộc gọi.
- Tôi đã tới cửa phía bắc của thành phố rồi, bước tiếp theo tôi phải làm sao?
- Tốc độ khá đấy. Bây giờ cậu tới cửa khẩu phía đông của thành phố, cho cậu mười lăm phút.
Tần Dương nghe thấy giọng nó thong dong có phần trêu chọc trong điện thoại thì ánh mắt càng lúc càng trở nên lạnh lùng, nghiêm nghị thêm vài phần.
- Được!
Tần Dương không hề đôi co với đối phương, bởi vì dù hắn có nói gì thì cũng đều uổng phí.
Tần Dương nhanh chóng quay đầu xe chạy về hướng phía đông thành phố. Chiếc xe Mercedes màu đen tạo thành một luồng sáng, xẹt qua trong màn đêm, chạy với một tốc độ khủng khiếp vô cùng. Cũng may giờ này trên đường căn bản không còn ai, nếu không, Tần Dương không thể nào tới được phía đông thành phố trong vòng mười lăm phút.
Tần Dương vừa tới nơi không lâu thì điện thoại của hắn lại reo lên.
- Ra khỏi thành phố, đi tới đường hầm chỗ Tân Phong.
- Xem hành trình của cậu thì ước chừng bảy km nữa là tới phía trước.
- Nhìn thấy đường rẽ ở phía tay trái không? Lái xe vào lối rẽ đó.
- Bật đèn pha lên, OK, tôi nhìn thấy cậu rồi, giờ cậu dừng xe lại, làm việc theo lời dặn của tôi, không được làm xằng bậy, tôi quan sát cậu đấy.
Tần Dương cầm điện thoại, cuối cùng cũng đi tới được một con đường nhỏ vắng vẻ sau khi làm theo chỉ thị của đối phương.
Tần Dương cảm thấy hơi giật mình. Hắn vốn cho rằng chắc chắn đối phương sẽ ẩn nấp ở một nơi nào đó vẳng vẻ trong thành phố, như vậy sư phụ theo sau hắn ở khoảng cách gần có thể trợ giúp hắn bất cứ lúc nào, nhưng giờ hắn phát hiện ra đối phương đã chọn một địa điểm quá hoang vắng và tĩnh mịch. Nếu có người khác tiếp cận, một khi đối phương đã có thể quan sát được bản thân hắn thì rõ ràng là cũng có thể sớm phát hiện ra những người khác.
Nhưng mà đối phương đang ẩn nấp ở đâu cơ chứ?
Ánh mắt Tần Dương nhanh chóng quét một vòng, là ở căn nhà phía xa kia, hay là rừng cây đối diện, hay là ngọn núi ở phía sau?
Màn đêm tối mịt, tầm nhìn vô cùng hẹp, đối phương lại có thể nhìn rõ bản thân hắn, e rằng đã sử dụng thiết bị giống như ống nhòm viễn vọng có gắn tia hồng ngoại.
- Tiếp tục đi thẳng, không phải vội. Tiểu thư Văn Vũ Nghiêm đang đợi cậu ở phía trước, hai người sẽ gặp nhau sớm thôi.
Tần Dương không nói gì, chỉ lẳng lặng tiến về phía trước.
Hắn biết rằng, khó khăn lớn nhất chắc chắn chính là thời khắc gặp được Vũ Văn Nghiên.
Điều đang chờ đợi hắn là gì?
Họng súng của sát thủ chăng?
Sau khi Tần Dương tiến về phía trước tầm ba trăm mét thì hắn nhìn thấy một căn nhà lẻ loi, trơ trọi đứng sừng sững trong bóng đêm, ánh đèn mơ hồ từ trong căn phòng lộ ra bên ngoài.
Nhìn thì có vẻ đây là một căn nhà thôn quê rất đối bình thường.
- Được rồi, trò chơi bắt đầu rồi. Bây giờ để tôi nói cho cậu nghe một chút về quy tắc trò chơi…
Giọng nói của tên sát thủ vẫn nhẹ nhàng như cũ:
- Tên của trò chơi rất đơn giản, đó là “cứu viện sinh tử”. Trong thời gian quy định, nếu cậu cứu được cô ta thì cậu thắng, nếu trong khoảng thời gian quy định đó mà cậu không cứu được cô ta thì cậu sẽ phải chứng kiến cảnh cô ta chết ngay trước mặt cậu hoặc là cậu cũng có thể lựa chọn chết cùng cô ta. Ít nhất thì hai người cũng là trai tài gái sắc, lại là tình nhân, dù có chết thì cũng sẽ không cảm thấy cô đơn trên đường hoàng tuyền.
Ánh mắt Tần Dương nhìn chằm chằm vào căn nhà phía xa, giọng trầm xuống:
- Thời gian quy định là bao lâu, cô ấy đang ở đâu?
Gã đàn ông khẽ cười:
- Tới đi, tôi sẽ để cậu xem tình hình ở đây. Trò chơi này rất công bằng, tôi tin cậu sẽ rất có hứng thú…mở video đi.
Sau khi mở chế độ trò truyện video thì màn hình điện thoại của Tần Phong đột ngột sáng lên.
Tần Dương nhìn một cái là thấy ngay Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên ngồi trên một chiếc ghế đẩu, hai tay hai chân đều bị khóa vào một chiếc ghế bằng xích sắt, miệng bị dán chặt băng dính. Trên chiếc bàn bên cạnh cô, một quả bom được cột chặt, ngay phía trước nó là một cái máy tính giờ với những con số màu đỏ hiện rõ ràng trên đó.
Những con số đang tạm dừng.
- Cậu xem, tôi rất công bằng. Bom tôi cũng đặt bên cạnh, không hề buộc lên người cô ta, để tránh cậu cho rằng tôi lừa gạt. Trong vòng ba phút, cậu bước vào căn phòng, cứu được người trước khi bom nổ thì tính cậu thắng. Còn nếu cứu không được ấy mà, thì hoặc là cô ta bị nổ chết, hoặc là hai người cùng bị nổ chết. Thế nào? Quy tắc rất đơn giản phải không?
Tần Dương nói một cách lạnh lùng:
- Làm sao tôi biết được anh có sắp đặt những quả bom khác, đợi tôi bước vào sẽ kích nổ liền hay không?
- Có thể có, cũng có thể không có. Bất luận thế nào thì cũng chỉ có ba phút, cậu có thể lựa chọn ở đó và không làm gì, nhìn thời gian ba phút trôi qua, sau đó nhìn cô tha bị nổ chết. Tôi là người áp đặt ra trò chơi, cậu không có quyền được chọn lựa!
Giọng nói của gã sát thủ đột nhiên trở nên lạnh lùng thêm vài phần:
- Trò chơi bắt đầu!
Ngay sau lời nói của gã sát thủ, những con số trên chiếc máy tính giờ trước ngực Văn Vũ Nghiên bắt đầu nhảy.
Ba phút đếm ngược bắt đầu!