Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 646 - Chương 656: Liều Mạng

Chương 656: Liều mạng
 

Ba phút!

Trong khoảnh khắc tên sát thủ vừa mới dừng lời, Tần Dương liền xông ra ngoài như một tia chớp màu đen.

Giống như những gì sát thủ nói, hắn cũng không biết trong căn phòng đó có còn những quả bom khác hay không, cũng không biết vào giây phút hắn bước vào căn phòng thì quả bom có kích nổ hay không, nhưng hắn không còn bất kỳ lựa chọn nào khác. Dù chỉ còn một phần vạn của cơ hội cứu được Văn Vũ Nghiêm thì hắn cũng nhất định phải thử.

Dù có phải đánh cược mạng sống của bản thân hắn!

Khoảng cách lúc này của Tần Dương đối với căn phòng nhỏ kia còn tầm mấy trăm mét nữa. Tần Dương không hề dừng lại mà xông thẳng vào trong căn phòng đó, đạp đổ cửa chính, lao thẳng vào trong từ cánh cửa vỡ.

Văn Vũ Nghiên bị trói giữa căn phòng, Tần Dương giống như một chàng kỹ sĩ dũng cảm tới để cứu công chúa, ánh mắt hắn kinh hoàng đến phát sợ.

Văn Vũ Nghiên lắc đầu hoảng sợ. Hình như cô muốn nói gì đó với Tần Dương nhưng miệng cô đã bị dán chặt, không thể nào nói được, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu ư ư.

Trong căn phòng, ngoài Văn Vũ Nghiên ra thì không còn bóng dáng của ai khác. Đôi mắt Tần Dương đảo qua căn phòng một lượt. Người thì đã lao tới bên cạnh Văn Vũ Nghiên rồi. Hắn cúi đầu nhìn, chiếc máy đếm ngược thời gian trước ngực Văn Vũ Nghiên hiển thị rõ thời gian còn lại chỉ còn một phút.

Tần Dương kéo phăng miếng băng dính chặt trên miệng Văn Vũ Nghiên ra. Khoảnh khắc miếng băng dính được kéo ra, Văn Vũ Nghiên liền hét lớn:

- Cậu mau chạy đi, cậu không cứu nổi tôi đâu, giúp tôi báo thù là được!

Tần Dương không hề có phản ứng đối với lời nói của Văn Vũ Nghiên mà vội vàng quỳ xuống.

Dây xích trên người Văn Vũ Nghiên được khóa vào chiếc ghế, mà ghế lại bị khóa chặt với chiếc bàn rất nặng ở bên cạnh, muốn mở chiếc khóa sắt này, về cơ bản là điều không thể.

Tần Dương quay đầu lại nhìn quả bom. Chỉ cần liếc nhìn là Tần Dương đã từ bỏ ý định ban đầu dành cho quả bom này. Bởi vì quả bom với cả cái bàn, thậm chí cả Văn Vũ Nghiên đều trói chung với nhau. Nếu hắn muốn giựt lấy quả bom rồi vứt ra bên ngoài thì kết quả duy nhất chính là quả bom sẽ lập tức phát nổ.

- Cậu cứ mặc kệ tôi, mau đi đi! Quả bom sắp nổ rồi!

Giọng nói của Văn Vũ Nghiên chứa đầy sự sợ hãi. Cô biết bản thân mình chính là mồi nhử, một miếng mồi nhử khiến Tần Dương không thể không rơi vào cạm bẫy, mà đây lại là cạm bẫy chí mạng.

Hoặc là muốn mạng của cô, hoặc là muốn mạng của cả hai người.

Bây giờ Văn Vũ Nghiên rất sợ. Ai mà chẳng sợ chết, nhưng cô không muốn cả hai người bọn họ đều chết ở đây.

Động tác của Tần Dương rất nhanh. Hắn trực tiếp vươn tay về phía chân ghế của Văn Vũ Nghiên. Thực sự hắn không thể bê cùng một lúc chiếc ghế, cái bàn và cả Văn Vũ Nghiên được, nhưng hắn có thể phá hỏng chiếc ghế, giúp Văn Vũ Nghiên thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích.

Chiếc khóa sắt quấn rất chặt. Tần Dương kéo một cái, nhưng căn bản không thể nào kéo đứt được chiếc xích sắt. Tần Dương liền nắm lấy một cái chân ghế bị xích sắt quấn quanh, hắn tập trung nội khí vào lòng bàn tay, sau đó bộc phát nó ra một cách mãnh liệt.

Rắc rắc!

Âm thanh trầm thấp của tiếng gỗ gãy vang lên trong căn phòng. Tần Dương bẻ một phát gãy luôn cả chân ghế. Cũng bởi vì chân chiếc ghế bị gãy mà giờ đây chiếc xích sắt vốn khóa chặt cơ thể của Vũ Văn Nghiêm đã xuất hiện một khe hở.

Tần Dương nhanh chóng bẻ gãy hai cái chân còn lại của chiếc ghế. Sợi dây xích vốn dĩ quấn chặt giờ bỗng nới lỏng ra. Tần Dương nhanh nhẹn kéo tất cả những sợi xích sắt ra khỏi người Vũ Văn Nghiêm. Ngay sau đó, hắn cũng cẩn thận từng li từng tí, gỡ cả cái máy hẹn giờ trên người Vũ Văn Nghiêm xuống, rồi đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh!

Lúc này chiếc máy hẹn giờ đếm ngược còn lại chín giây.

- Đi!

Tần Dương quát lớn, đồng thời ôm lấy cơ thể của Vũ Văn Nghiêm tháo chạy ra ngoài từ một cửa sổ hông.

Nhưng đúng lúc Tần Dương ôm lấy Vũ Văn Nghiêm định lao ra khỏi cửa sổ thì một sợi dây nhỏ gắn trên quần áo phía sau người của Văn Vũ Nghiên đột nhiên bị kéo căng, sau đó phát ra một tiếng đứt phựt rất nhỏ.

“Ầm!”

Trong nháy mắt, tiếng nổ kịch liệt được phát ra khi quả bom trên bàn nổ tung. Những ngọn lửa dữ dằn, những mảnh vỡ bắn ra, xộc thẳng tới từ phía sau, nuốt chửng lấy Tần Dương đang ôm Văn Vũ Nghiên trong nháy mắt.

Lực tấn công quá mạnh, giống như thể đang có một cái chùy sắt đập thẳng vào lưng Tần Dương, khiến hắn bay thẳng ra ngoài, đụng vỡ cửa sổ, sau đó là những mảnh kiếng vỡ đầy trời rơi xuống trên mặt đất phía ngoài căn phòng.

Toàn bộ lưng của Tần Dương thấm đẫm máu tươi, với những mảnh vỡ ghim đầy trên đó. Quần áo phía sau bị đốt cháy hết, huyết nhục hỗn độn, thậm chí còn xuất hiện cả mùi thịt bị cháy khét lẹt trong không khí.

Cơ thể thấm đẫm máu tươi của Tần Dương nằm bất động trên mặt đất, giống như đã chết.

Vũ Văn Nghiêm cũng ngã trên mặt đất, cơ thể hơi nhúc nhích. Khó khăn lắm cô mới quay được đầu lại. Cơ thể cô cũng bị bỏng, nhưng vì cô được Tần Dương ôm trọn vào người nên cơ thể của Tần Dương đã chặn lại những ngọn lửa cùng với sức tấn công trực tiếp từ vụ nổ, vậy nên cô không bị thương quá nặng.

Văn Vũ Nghiên chật vật nghiêng đầu nhìn Tần Dương đang nằm rạp trên mặt đất, nước mắt bỗng nhiên tràn mi.

- Tần Dương!

Tần Dương nằm trên đất không hề có bất kỳ phản ứng gì, vẫn bất động như cũ.

Tiếng bước chân vang lên. Một bóng người từ trong bóng đêm chậm rãi bước tới. Hắn cẩn thận đi tới, cho đến khi cách tầm ba thước thì dừng lại.

Tên sát thủ giơ súng trong tay lên, ngắm thẳng phía sau lưng Tần Dương, trực tiếp bóp cò.

- Đoàng đoàng!

Tên sát thủ nổ hai phát súng gọn gẽ. Sau khi hắn phát hiện Tần Dương vẫn nằm bất động như cũ trên mặt đất thì mới thở phào nhẹ nhõm, buông thõng súng xuống rồi ung dung đi tới.

Văn Vũ Nghiên quay đầu lại, nhìn tên sát thủ một cách phẫn nộ, nước mắt đong đầy trong đôi mắt, cô kêu lên:

- Mày là một thằng tiểu nhân hèn hạ, mày hãy giết chết tao đi!

Tên sát thủ mỉm cười, nhìn khuôn mặt đầy tuyệt vọng của Văn Vũ Nghiên:

- Giết người mà tao muốn giết chính là mục tiêu của tao, còn giết như thế nào, thủ đoạn có hèn hạ hay không thì…không nằm trong phạm vi tao cần phải lo nghĩ!

Văn Vũ Nghiêm quay đầu lại đầy oán hận. Nhìn Tần Dương với khuôn mặt đầm đìa máu, nước mắt cô cứ lẳng lặng chảy xuống trên gương mặt mình.

Hiện tại Văn Vũ Nghiên căn bản không hề suy nghĩ tới việc sống chết, cô cũng không hề sợ chết.

Mặc dù tình trạng hiện tại của cô bây giờ hoàn toàn là tại Tần Dương. Có thể nói cô cũng bị Tần Dương liên lụy tới, nhưng trong lòng cô không hề có chút oán hận nào mà chỉ có sự bi thương cùng phẫn nộ.

Tên sát thủ đi tới bên cạnh Tần Dương. Hắn móc điện thoại từ trong túi quần ra.

Hắn phải quay lại hình ảnh của Tần Dương. Đây chính là chứng cứ chứng minh hắn đã giết chết Tần Dương. Hắn phải dựa vào chứng cứ này mới có thể lấy được 2000 vạn tiền thưởng được treo kia.

Tên sát thủ mở ứng dụng ghi hình ra, sau đó quỳ xuống lật người Tần Dương lại.

Một giây sau, đôi mắt của tên sát thủ đột nhiên mở to, đồng tử co lại dữ dội.

Tần Dương mở trừng mắt, nhìn hắn một cách lạnh lùng!

Đó là một đôi mắt tràn đầy sự phẫn nộ, kiên quyết với sát khí lạnh đến thấu xương.

Tên sát thủ kinh ngạc. Hắn định giương súng trong tay lên một lần nữa theo bản năng nhưng Tần Dương không để cho hắn có được cơ hội đó. Chính vào khoảnh khắc Tần Dương bị lật người lại kia, ngón tay của hắn chẳng khác gì một con dao sắc bén đã đâm thẳng vào cổ của tên sát thủ rồi tạo thành móc câu, hung hăng xé phăng ra phía ngoài.
Bình Luận (0)
Comment