Chương 657: Lẽ nào cậu không hận mình sao?
Dữ tợn!
Tàn nhẫn!
Đòn công kích kéo dài của Tần Dương đã khiến tên sát thủ bị đoạn tuyệt sự sống, trong nháy mắt không kịp chuẩn bị.
Động mạch chủ nơi cổ của gã bị đứt, khí quản cũng bị đứt phăng, máu tươi tuôn ra tung tóe.
Khẩu súng trong tay trên sát thủ rơi xuống đất. Hai tay gã ôm lấy cổ, ánh mắt kinh hoàng. Gã hoàn toàn không hiểu nổi tại sao Tần Dương bị một cơn nổ tung kịch liệt, khiến máu thịt nát thành một mớ hỗn độn, thậm chí lưng còn bị cháy khét lẹt, lại còn bị mình bắn hai phát súng mà không hề chết?
Sao hắn lại vẫn có thể tấn công?
Cơ thể tên sát thủ ngã xuống, mất hết sức lực. Trong đôi mắt tràn đầy sự không cam tân và hối hận !
Sớm biết thế này thì hai phát súng vừa rồi phải chĩa thẳng vào đầu của hắn chứ không phải là lưng!
Phía bên cạnh, Văn Vũ Nghiên nhìn mọi thứ một cách khiếp sợ. Trong mắt cô tràn đâỳ niềm vui mừng đến không dám tin.
- Cậu không sao, thật sự tốt quá rồi.
Vũ Văn Nghiêm kêu lên vui mừng, sau đó nhào tới ôm chặt lấy Tần Dương.
Tần Dương cũng lao về phía Văn Vũ Nghiên. Hắn cười một cách khó khăn với khuôn mặt đầy những cục máu đen. Sự đau đớn khiến khuôn mặt hắn trở nên vặn vẹo, hiện rõ sự kỳ dị và thống khổ, thậm chí có phần đáng sợ.
Vừa rồi Văn Vũ Nghiên đã trải qua sự tuyệt vọng như thể bị rơi vào địa ngục, khoảnh khắc này cô không nhịn nổi nữa, cô vui mừng đến phát khóc:
- Thật sự cậu không sao chứ? Cậu đừng dọa mình…
Sắc mặt Tần Dương đau đớn:
- Mình không sao. Nhưng nếu cậu mà dùng thêm một chút lực nữa thôi thì đúng là mình sẽ xảy ra chuyện đó.
Lúc này Văn Vũ Nghiên mới phát hiện ra bản thân cô đang ôm chặt lấy Tần Dương. Đúng là ôm rất chặt, như thể sợ hắn bay mất vậy.
Văn Vũ Nghiên bừng tỉnh, vội vàng buông lỏng Tần Dương, chuyển thành ôm hắn một cách nhẹ nhàng, rồi đặt hắn nằm lên đầu gối của cô, ân cần hỏi han:
- Vết thương của cậu thế nào? Lúc nãy mình thấy hắn dùng súng bắn cậu, cậu thật sự không sao chứ…Oh, để mình gọi xe cứu thương cho cậu.
Tần Dương cười một cách khó khăn:
- Không chết được, đừng lo lắng. Sư phụ của mình đang ở ngay phía sau.
Tần Dương vừa dứt lời thì hai bóng người từ trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện. Họ lao tới nơi với tốc độ cực nhanh, giống như thể hai bóng ma trong màn đêm vậy.
Thần kinh Vũ Văn Nghiêm đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô ôm Tần Dương, xoay người lại một cách đề phòng, ánh mắt nhìn theo hai bóng hình đầy cảnh giác.
- Đừng sợ. Đó là sư phụ của mình.
- Sư phụ của cậu?
Giọng nói của Văn Vũ Nghiên chứa đựng vài phần tâm trạng lạ lùng. Chẳng phải sư phụ của Tần Dương là Mạc Vũ sao? Không phải năm đó ông ấy đã rời khỏi Trung Hải rồi sao? Ông ấy quay lại khi nào vậy? Cô chưa từng nghe Tần Dương nói về việc ông ấy quay lại…
Mặc Vũ lao ra từ trong bóng đêm, dừng lại trước mặt Văn Vũ Nghiên. Sắc mặt ông trở nên nghiêm trọng, ánh mắt chất đầy sự căng thẳng và lo lắng.
- Cậu bị thương sao rồi?
Tần Dương cười đau khổ với sắc mặt khó coi:
- Chắc không chết được, trên người có mặc quần áo phòng hộ, đã cản được phân nửa lực tấn công, cũng cản được cả đạn của thằng nhãi đó, nhưng có lẽ phải nằm nghỉ một thời gian.
Tần Dương mặc một lớp áo chống đạn công nghệ cao trên người. Chất liệu của loại áo chống đạn này vô cùng đặc biệt, đạn dược không thể xuyên qua, hơn nữa còn có khả năng phòng lửa nhất định, mặc dù vụ nổ khủng khiếp đã khiến lưng của Tần Dương bị tấn công cực lớn và bị thương ở nhiệt độ cao.
Thậm chí còn đốt cháy cả một ít cơ bắp ở phía sau lưng của hắn, nhưng toàn bộ những mảnh vụn thì đã bị quần áo cản lại, không hề gây ra những vết thương xuyên găm chí mạng.
Điều này cũng bởi vì Tần Dương là một người tu hành. Tố chất cơ thể của hắn mạnh hơn người bình thường quá nhiều. Nếu là người bình thường bị thương nặng như vậy thì chắc chắn sẽ không có cách nào may mắn thoát khỏi.
Mạc Vũ gập người, nhấc Tần Dương lên, nhanh chóng lao ra phía sau xe, còn Khang Huy thì bế Văn Vũ Nghiên, cũng vội vàng đi theo.
Chiếc xe quay đầu, nhanh chóng vào về hướng Trung Hải. Tần Dương nằm ở ghế sau. Do lưng của hắn bị thương đến mức máu thịt hỗn độn, không thể nào nằm ngửa được, dù có nằm sấp như thế này thì cũng vô cùng đâu đớn.
Văn Vũ Nghiên cũng bị thương, nhưng vết thương của cô không quá nghiêm trọng. Cô ngồi bên cạnh Tần Dương, đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của hắn, nhìn hắn một cách ân cần. Dường như cô lo lắng bất cứ lúc nàoTần Dương cũng có thể ngất đi và không tỉnh lại nữa.
Chiếc xe nhanh chóng đi tới bệnh viện. Các bác sĩ đã sớm đứng ở cửa chuẩn bị sau khi nhận được thông báo. Chiếc xe vừa tới nơi, hai người lập tức được đẩy vào phòng cấp cứu.
Dưới tác dụng của thuốc mê, Tần Dương thiếp đi một cách ngon lành.
Không biết đã trải qua bao lâu, cuối cùng Tần Dương đã tỉnh lại, hơn nữa người đầu tiên mà hắn nhìn thấy khi tỉnh lại chính là Văn Vũ Nghiên.
Văn Vũ Nghiên bị băng bó trên đầu, đang ngồi lặng lẽ trước giường. Cô cầm một quyển sách trong tay. Vào khoảnh khắc này, Văn Vũ Nghiên không còn khí chất của một cô gái giỏi giang, mạnh mẽ nữa mà tăng thêm vài phần dịu dàng, điềm tĩnh của một thiếu nữ.
Ánh mắt lấp lánh của Văn Vũ Nghiên cảm nhận được động tác quay đầu của Tần Dương, cô liền quay đầu lại, vui mừng nhìn hắn.
- Cậu tỉnh lại rồi!
Tần Dương nhìn xung quanh với chút bối rối. Hắn nở một nụ cười khổ sở bất đắc dĩ:
- Mình ngất bao nhiêu lâu rồi?
Sắc mặt Văn Vũ Nghiên có phần tiều tụy, nhưng bởi vì Tần Dương đã tỉnh lại nên trên khuôn mặt cô để lộ ra niềm vui mừng, rạng rỡ:
- Cậu đã hôn mê ba ngày rồi. Thiếu chút nữa là mình tưởng cậu sẽ không tỉnh lại nữa, đúng là ông trời phù hộ.
Tần Dương hít thở một hơi thật dài. Trên khuôn mặt hiện ra một nụ cười yếu ớt:
- Người tốt sống không lâu, tai họa di nghìn năm. Người giống như mình, làm gì dễ chết đến vậy!
Trên mặt Văn Vũ Nghiên toát ra vài phần sợ hãi. Cô trừng mắt nhìn Tần Dương đầy oán trách:
- Cậu đúng là ba hoa. Bác sĩ nói lưng của cậu sắp bị nướng chín rồi. Nếu không phải vì cậu có khả năng chữa lành mạnh mẽ thì lần này cậu chết chắc rồi.
Ánh mắt của Tần Dương dừng lại trên khuôn mặt của Văn Vũ Nghiên. Hắn nhìn cô từ trên xuống dưới, hỏi một cách ân cần:
- Cậu thế nào, có bị thương nặng không?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu nói:
- Mình không sao, chỉ bị trầy xát một chút với bị bỏng nhẹ đôi chỗ, không ảnh hưởng gì. Phần lớn những tổn thương lúc đó đều được cậu cản cả rồi.
Tần Dương thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười rồi trêu chọc:
- Vậy thì tốt, cũng không hốc hác lắm, nếu không chắc cậu sẽ hận mình chết mất.
Văn Vũ Nghiên trừng mắt nhìn Tần Dương một cách hung hăng:
- Mình hận cậu làm gì. Hơn nữa, cậu vì cứu mình mà không thiết cả mạng sống, mình còn có thể nói gì chứ. Nhưng cậu đấy, không phải lúc đó mình đã kêu cậu chạy đi rồi sao, sao cậu không nghe lời chứ?
Tần Dương lộ ra một nụ cười khổ sở:
- Mình có thể bỏ đi sao?
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên trở nên phức tạp:
- Lúc đó cậu không hề nghĩ đến việc chúng ta sẽ cùng bị nổ chết ở chỗ đó sao?
Tần Dương thở dài:
- Toàn bộ chuyện này là do mình. Nếu không phải là mình thì căn bản cậu sẽ không phải trải qua một tình huống nguy hiểm như vậy. Nếu quả bom nhất định phát nổ, nếu nhất định phải nổ chết một người thì mình hi vọng người đó sẽ là mình chứ không phải cậu. Nếu cậu nhất định bị nổ chết thì mình hi vọng vào khoảnh khắc cuối cùng cũng là mình đang nỗ lực cứu cậu chứ không phải cố gắng chạy trốn.
Ánh mắt của Văn Vũ Nghiên trở nên sâu thẳm:
- Rõ ràng là có thể chỉ phải chết một người, cuối cùng lại phải chết hai, như vậy có đáng không?
Tần Dương cười:
- Chẳng phải bây giờ cả hai chúng ta đều không sao sao? Phải cố gắng, phải liều mạng sống mới có thể có được kết quả tốt đẹp. Nhưng nếu ngay từ khi bắt đầu đã từ bỏ thì chắc chắn sẽ chẳng đạt được kết quả tốt đẹp gì.
Dừng lại một chút, ánh mắt Tần Dương cũng trở nên phức tạp:
- Mình đã làm liên lụy đến cậu, thiếu chút nữa là hại chết cậu, lẽ nào cậu không hận mình sao?