Chương 658: Rời xa
Văn Vũ Nghiên trầm mặc. Ánh mắt cô đầy tình tứ, dịu dàng:
- Chuyện này cậu không muốn, mình cũng không muốn, không ai muốn xảy ra cả. Mình trách cậu hay oán hận cậu để làm gì chứ?
Tần Dương cười khổ sở:
- Việc như vậy, hôm nay đã xảy ra thì sau này cũng có thể sẽ lại xảy ra. Xung quanh mình luôn đầy rẫy những sự nguy hiểm, cật thật sự không sợ sao?
Văn Vũ Nghiên hít một hơi thật sâu, khuôn mặt lộ ra nét suy tư:
- Nếu mà nói không sợ thì ai mà không sợ cơ chứ? Chỉ là nếu như sợ thì không làm bạn nữa hay sao?
Nét mặt Tần Dương hiện ra vài phần cay đắng:
- Điều này không hẳn là một ý tồi. Chẳng lẽ làm bạn thì nhất định phải gánh chịu, thậm chí trả giả bằng sinh mạng mới được hay sao?
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên trở nên phức tạp. Cô nhìn thẳng vào Tần Dương, nói lời nhẹ nhàng:
- Nghe khẩu khí của cậu, có phải cậu muốn nhanh chóng rời xa mình không?
Tần Dương thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy. Đúng là mình có suy nghĩ đó. Mình không muốn cậu gặp phải sự việc tương tự như vậy nữa. Sự việc ngày hôm nay…
Văn Vũ Nghiên lắc đầu:
- Mình hiểu cách nói của cậu, nhưng mình sẽ không làm như vậy.
Tần Dương chau mày, tâm trạng tỏ ra nghi hoặc:
- Sao vậy? Lo sợ lời ong tiếng ve của người khác? Hay là ánh mắt nghị dị của họ? Hay là cảm thấy băn khoăn trong lòng?
- Cậu hoàn toàn không cần phải nghĩ về điều đó. Chuyện này vốn dĩ là do mình, không liên quan gì đến cậu. Cậu cũng là người bị thương, bản thân người bị hại thường không có bất kỳ sai lầm nào cả.
Văn Vũ Nghiên nói nhẹ nhàng:
- Nếu là trước đây thì có lẽ mình sẽ làm như vậy, nhưng ngày hôm nay, sau khi xảy ra chuyện này, tâm thái của mình đã thay đổi. Quả thật là mình đã gặp phải nguy hiểm, nhưng đây cũng là trải nghiệm lớn lao đầu tiên trong cuộc đời mình. Có những chuyện, những thứ tình cảm mà mình chỉ có thể hiểu rõ trong những hoàn cảnh đặc biệt nhất định. Cậu vì cứu mình mà không thiết cả mạng sống, lẽ nào mình vì sợ hãi mà không làm bạn với cậu nữa sao?
- Lòng người cũng chẳng phải sắt đá, làm người thì phải nói tới chuyện công bằng, cậu thấy thế nào?
Tần Dương nói một cách bất đắc dĩ:
- Điều này chẳng liên quan gì đến sự công bằng. Rõ ràng biết nguy hiểm nhưng vẫn tiến tới, đó là hành động không sáng suốt, nhất là khi mà cậu có thể tránh được những chuyện nguy hiểm như vậy.
Văn Vũ Nghiên không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa. Cô mỉm cười, chuyển chủ đề:
- Được rồi, mình biết rồi, đừng nói chuyện này nữa. Mình sẽ cẩn thận, hoặc cũng có thể mình sẽ tìm một vệ sự thật lợi hại.
Hơi dừng lại một chút, khuôn mặt Văn Vũ Nghiên lộ ra vẻ tươi cười:
- Cậu là người tu hành, sư phụ cũng rất lợi hại, lại giao du rộng rãi nên quen rất nhiều cao thủ đúng không? Có ai có thể giới thiệu cho mình, tiền không thành vấn đề.
Tần Dương nghe thấy vậy thì cảm thấy hơi chột dạ. Tìm một vệ sĩ lợi hại cho cô ấy không phải là một ý tồi. Dù sao trên thế giới này có rất nhiều nhà quyền quý cũng luôn có nguy hiểm rình rập quanh mình, nhưng chẳng phải bọn họ cũng sở hữu những đội vệ sĩ chuyện nghiệp nên cũng vẫn sống tốt đẹp đó sao?
- Được. Để mình hỏi sư phụ xem ông ấy có lựa chọn thích hợp nào ở phương diện này hay không.
Tần Dương đáp lại một cách sảng khoái. Mặc dù thực lực của các nhà tu hành rất mạnh nhưng không đồng nghĩa với việc nhà tu hành nào cũng là những người giàu có. Đúng là cũng có những nhà tu hành có thực lực sẽ vì kiếm tiền mà chọn lựa làm vệ sĩ cho những người giàu có khác.
Văn Vũ Nghiên hơi máy mắt, cô hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:
- Sư phụ của cậu đến Trung Hải khi nào vậy? Sao không hề nghe thấy cậu đề cập tới?
Tần Dương cũng giải thích với giọng nhẹ nhàng:
- Sư phụ của mình tới đây cũng được một khoảng thời gian rồi. Sau cái lần mà mình bị bắt còn cậu bị đánh ngất ở trong bệnh viện ấy. Sau khi sư phụ của mình biết được thân phận của đám người đó thì lo lắng một mình mình không đối phó được, nên ông ấy đã âm thầm tới đây.
- Thời gian vừa qua mình vẫn luôn tu hành khắc khổ dưới sự đốc thúc của sư phụ để nâng cao thực lực của bản thân. Mình không nói ra là bởi vì không muốn để người khác biết. Nếu bọn chúng biết sư phụ của mình đang ở Trung Hải thì cách thức và mức độ mà bọn chúng ra tay sẽ hoàn toàn khác.
- Sau lần đó, mình lại bị bắt cóc một lần nữa. Đó là một cao thủ rất lợi hại. Cũng bởi vì hắn ta không biết sư phụ mình ở đây nên đã không ra tay dứt khoát mà trì hoãn thời gian. Chính điều đó mới khiến sư phụ có cơ hội phản công, bắt hắn ta và cứu mình.
Văn Vũ Nghiên khẽ thở dài:
- Đúng là cậu phải gánh vác quá nhiều thứ, đối mặt với quá nhiều nguy hiểm. Ở bên cạnh hoặc là làm bạn với một người như cậu, đúng là quá nguy hiểm.
Tần Dương cười đau khổ:
- Lúc trước mình đã nói rồi mà, mình bây giờ gặp rất nhiều rắc rối, đến mình còn không dám tùy ý lộ diện, tạm thời cậu cứ tránh xa mình một chút. Bình thường thì cậu tự chú ý an toàn, mình sẽ cố gắng nghĩ cách giải quyết chuyện này.
- Yên tâm, mình không hề nói sẽ không làm bạn, chỉ là mọi người vì sự an toàn của nhau nên trong thời gian nguy hiểm này thì giữ khoảng cách nhất định, điều này tốt cho tất cả mọi người.
Văn Vũ Nghiên gật nhẹ:
- Được. Mình biết rồi. Tạm thời mình sẽ giữ bí mật chuyện của sư phụ cậu. Mình sẽ không nói cho ai hết, kể cả bố mẹ mình.
Tần Dương gật đầu cảm kích:
- Cảm ơn.
Hai người nhất thời không nói gì. Phòng bệnh quay trở về trạng thái yên lặng.
Tần Dương nghĩ tới một việc, liền hỏi nhẹ nhàng:
- Chắc bố mẹ cậu biết việc cậu bị thương rồi chứ?
Văn Vũ Nghiên lắc đầu:
- Mình không hề nói với họ.
Tần Dương hết sức ngạc nhiên. Hắn không ngờ Văn Vũ Nghiên lại tùy hứng đến vậy. Chuyện lớn như thế mà cô ấy không hề nói cho bố mẹ biết, giống y như chuyện trước đây bị đánh ngất ở bệnh viện vậy.
Lần này Tần Dương không vội nói ra điều gì mà trong lòng thầm đưa ra một quyết định.
Hắn chuẩn bị liên hệ với bố mẹ của Văn Vũ Nghiên, nói cho họ biết hai sự việc đó.
Hoặc cũng có thể trong lòng Văn Vũ Nghiên đã có suy nghĩ của riêng mình, có chủ kiến của chính mình. Nhưng về tình về lý mà nói thì một việc nguy hiểm như vậy nên để bố mẹ của cô ấy biết. Huống hồ cô ấy vì hắn mà bị thương, dù cô không nói thì bản thân hắn cũng có nghĩa vụ phải nói một cách rõ ràng sự việc cho bố mẹ Văn Vũ Nghiên.
Tần Dương không hề nói ra dự định đó của mình. Bởi vì hắn biết nếu bản thân nói ra, chắc chắn Văn Vũ Nghiên và hắn sẽ xảy ra tranh chấp.
Văn Vũ Nghiên biết rất rõ rằng, nếu bố mẹ cô biết được hai sự việc xảy ra gần đây thì chắc chắn bố mẹ cô sẽ yêu cầu cô tránh xa hắn, nên cô mới chọn lựa giấu giếm.
- Mình nói với bố mẹ rằng gần đây trường học có việc nên mình cần phải ở lại trường. Vết thương trên người mình đều là thương nhẹ, mấy ngày là sẽ hồi phục thôi, không nhất thiết phải nói ra, sẽ khiến bọn họ lo lắng. Dù sao thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, cũng đã qua rồi, dù có nói ra thì cũng không thể thay đổi được điều gì nữa.
Tần Dương trở nên trầm mặc.
Văn Vũ Nghiên đặt quyển sách trong tay xuống, đứng dậy:
- Cậu ngủ lâu như vậy chắc là đói lắm, mình đi lấy cho cậu chút đồ ăn.
Tần Dương ngẩng đầu, mỉm cười:
- Được. Cảm ơn.
Vũ Văn Nghiêm mở cửa phòng, bước ra ngoài. Tần Dương nhìn theo bóng lưng của Văn Vũ Nghiên. Ánh mắt hắn trở nên rối rắm.
Hắn cầm điện thoại lên, do dự mất mấy giây rồi ánh mắt bỗng trở nên kiên định, vững vàng. Hắn gọi điện cho Thu Tư.
- Dì à! Con có chuyện muốn nói với dì. Hiện tại, con và Văn Vũ Nghiên đang ở trong bệnh viện…