Chương 659: Hoàn thành ước nguyện
- Cậu đúng là một người không coi trọng chữ tín. Tự nhiên lại lén điện thoại cho mẹ mình!
Văn Vũ Nghiên tức giận, đứng cạnh giường bệnh của Tần Dương, giọng nói thể hiện rõ sự bực tức.
Tần Dương thoáng lộ ra biểu hiện lúng túng.
Nhưng trong lòng hắn thì lại rất bình tĩnh. Bởi vì hắn cảm thấy mình không làm gì sai cả.
- Mẹ cậu gọi điện cho cậu rồi à? Dì ấy đã nói gì rồi?
Văn Vũ Nghiên thở phì phì:
- Còn nói gì chứ, mắng té tát mình một trận. Nói là mình lớn rồi, đủ lông đủ cánh rồi nên không thèm nghe ý kiến của bọn họ nữa. Mình bị ép tới mức không còn cách nào khác nên đồng ý tối nay sẽ về nhà, sau đó bà ấy mới từ bỏ ý định tới bệnh viện, nếu không thì không biết sẽ còn thế nào nữa.
Tần Dương cười cười:
- Về nhà cũng tốt. Trong bệnh viện cũng chẳng có gì đáng ở lại. Cậu bị thương nhẹ, lúc thay băng thì tới bệnh viện là được. Trong bệnh viện toàn mùi thuốc khử trùng, sao mà thoải mái bằng ở nhà được.
Văn Vũ Nghiên trừng mắt nhìn Tần Dương, ánh mắt cô trở nên phức tạp:
- Cậu lo lắng cho mình như vậy, không dùng cách này để đuổi mình rời khỏi cậu không được hay sao?
Tần Dương cười khổ sở:
- Không nên giấu giếm ba mẹ những chuyện như thế này. Nếu như sau này bọn họ biết được thì không chỉ mắng cậu mà còn mắng cả mình, thậm chí sau này sẽ không cho cậu giao lưu với mình nữa. Bây giờ nói ra luôn tốt hơn là để sau này bọn họ phát hiện.
Văn Vũ Nghiên nói với giọng đầy tức giận:
- Cậu thì chỉ cần một cuộc điện thoại là giải quyết xong, mình quay về còn không biết có bị chất vấn tiếp nữa hay không đấy. Đã nói với cậu rằng không cần nói chuyện này cho bọn họ, mình là người lớn, vậy mà cậu vẫn làm vậy, đúng là tức chết đi được.
Tần Dương cười tủm tỉm:
- Họ là ba mẹ của cậu. Dù họ có nghiêm khắc thì cũng là vì lo lắng cho cậu, sợ cậu xảy ra chuyện, nếu là người khác thì bọn họ đã mặc kệ rồi.
Văn Vũ Nghiên trợn mắt nhìn Tần Dương, biểu lộ vài phần bất lực.
Cô biết vì sao Tần Dương lại làm như vậy. Mặc dù miệng thì hung hăng nhưng thật ra trong lòng cô không hề oán hận hắn một chút nào mà ngược lại, thậm chí cô còn thấy cảm động.
Bởi vì hắn thật sự quan tâm tới sự an nguy của bản thân. Dù cô có mắng, có oán hận thì hắn cũng mặc kệ. Thứ mà hắn quan tâm chính là sự an toàn của cô, dù có phải trả giá bằng việc xa rời.
- Vết thương của cậu hồi phục thế nào rồi?
Tần Dương vặn vẹo, uốn éo nhẹ nhàng cơ thể mình, thần thái vô cùng nhẹ nhõm:
- Không có vấn đề gì lớn, chắc tầm năm ba ngày nữa là có thể xuất viện được rồi.
Khuôn mặt Vũ Văn Nghiên cũng lộ rõ vài phần nghi hoặc:
- Cậu bị thương nặng như vậy, lúc đó cả phần lưng gần như bị thiêu chín, nếu là người bình thường thì sợ rằng đã chết lâu rồi, vậy mà cậu vẫn có thể gắng gượng được. Đúng rồi. Cái áo chống đạn công nghệ cao mà lúc trước cậu nói là như thế nào? Ai đưa cho cậu hay là cậu lấy từ ai vậy?
Tần Dương giải thích bằng giọng nhẹ nhàng:
- Sự phụ mình dựa vào quen biết đã mượn một chiếc áo chống đạn cho mình. Nó rất mỏng và nhẹ, khả năng chống đạn cực kỳ tốt, lại có thể chống lửa. Lúc đó mình bị bom nổ không hề nhẹ, nếu đối phương không tới gần thì chưa chắc mình đã có thể ra tay thuận lợi như thế. Vậy nên chỉ có thể chờ đợi hắn đi tới mà thừa cơ đánh lén thôi.
Tần Dương cười, thể hiện sự may mắn:
- May mà thằng nhãi đó ngắm bắn vào lưng chứ không phải vào đầu mình, hoặc cũng có thể hắn sợ rằng nếu bắn nát đầu mình thì không có cách nào chụp lại được chứng cứ chứng minh hắn đã giết mình. Như vậy thì không thể nào lấy được 2000 vạn.
Văn Vũ Nghiên gật đầu. Khuôn mặt vẫn còn hiện ra vài nét sợ hãi. Sự trải nghiệm quá nguy hiểm lúc đó khiến cô bây giờ nghĩ lại vẫn còn cảm thấy sợ. Lúc đó cô thật sự không biết chúng cài bẫy bom, nếu không thì quả bom đó cũng sẽ không bị dẫn nổ.
Rõ ràng là tên sát thủ kia không có ý định buông tha bất kỳ ai trong hai người bọn họ. Tần Dương là mục tiêu của chúng. Hắn phải giết được Tần Dương để kiếm 2000 vạn. Và còn muốn dựa vào tính mạng của Tần Dương để được rạng danh.
Vậy nên nhất định Tần Dương phải chết. Còn Vũ Văn Nghiêm đã nhìn thấy khuôn mặt thật của hắn nên hắn chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho cô.
Quả bom kia được bố trí vô cùng khéo léo. Thời gian hiện trên đồng hồ cũng là thật. Vào thời điểm thời gian hiện trên chiếc đồng hồ trở về không, quả bom đó cũng sẽ nổ. Tên sát thủ âm thầm buộc một sợi dây dẫn trên quần áo của Văn Vũ Nghiêm. Cô không hề biết điều này. Một khi Văn Vũ Nghiên được cứu, với tình hình cấp bách lúc đó, hai người bọn họ chắc sẽ hoảng loạn mà bỏ chạy. Sợi dây dẫn được giấu phía sau cô sẽ kéo quả bom được lắp đặt ơ bên trong khiến cho nó nổ ngay lập tức.
Nếu không phải phản ứng và tốc độ lúc đó của Tần Dương quá nhanh thì cả hai người đã bị nổ chết tại chỗ rồi. Bị thiêu tới như vậy, Tân Dương cũng suýt nữa chết toi. Nếu không phải vì hắn sớm có sự chuẩn bị, mặc áo chống đạn cường độ cao, cộng thêm khả năng tự chữa lành quá tốt thì Tần Dương cũng sớm ngoẻo rồi.
- Cậu về đi. Mình không sao. Có Khang Huy ở đây cùng mình, không có vấn đề gì về sự an toàn đâu. Hơn nữa, cũng không có ai biết mình đang ở đây.
Vũ Văn Nghiên gật đầu:
- Được. Vậy mình về trước đây. Dù gì thì sư phụ của cậu cũng ở đây, ông ấy lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì nguy hiểm.
Tần Dương vừa cười vừa phất tay:
- Về đi! Mình sẽ lưu ý tới vấn đề vệ sĩ. Có tin tức gì tốt mình sẽ lập tức gọi điện thoại cho cậu.
Văn Vũ Nghiên nhìn Tần Dương, trong mắt ánh lên sự lấp lánh:
- Được, đi đây! Đợi ba mẹ mắng mình xong mình sẽ tới mắng lại cậu.
Tần Dương bị Văn Vũ Nghiên trêu chọc tới mức vui mừng liền đáp lại sảng khoái:
- Không thành vấn đề! Tùy cậu mắng, mình đều nhận hết.
Văn Vũ Nghiên quay người rời khỏi bệnh viện. Khang Huy bước vào.
- Tần Dương, cậu muốn giúp Văn Vũ Nghiên tìm vệ sĩ à.
Biểu hiện của Tần Dương có vài phần kinh ngạc:
- Sao vậy? Cậu có ai tốt có thể giới thiệu sao?
Khang Huy cười:
- Đúng là mình có một sự lựa chọn, hơn nữa còn là nữ, rất thích hợp trở thành vệ sĩ của Văn Vũ Nghiên.
- Nữ?
Tần Dương tỏ ra vui mừng:
- Vậy thì không có vấn đề gì. Là ai? Đáng tin không? Tiền không thành vấn đề, quan trọng là phải đáng tin cậy, thực lực đáng tin, làm việc cũng phải đáng tin.
Khang Huy trả lời chắc nịch:
- Chắc chắc đáng tin cậy. Không đáng tin thì làm sao mình dám giới thiệu cho cậu chứ?
- Là ai? Nói nghe xem nào.
Thần sắc của Khang Huy có vài phần kỳ lạ, dường như đang chờ đợi điều gì đó:
- Là một người bạn của mình, tên là Hà Tú. Cô ấy xuất thân từ một gia tộc tu hành. Thiên phú cao hơn cả mình, nhỏ hơn mình hai tuổi nhưng thực lực lại mạnh hơn. Nếu là người khác, cô ấy sẽ không đồng ý làm vệ sĩ, nhưng cậu là đệ tử ẩn môn, cộng thêm việc mình đi mời thì có lẽ cô ấy sẽ nhận lời.
Tần Dương nhìn nét mặt kỳ lạ của Khang Huy thì dường như lập tức hiểu ra điều gì đó. Hắn cười nham hiểm:
- Anh Huy! Mình nhớ là cậu còn độc thân đúng không. E rằng quan hệ của cô Hà Tú này với cậu không hề đơn giản đâu.
Khang Huy tỏ ra lúng túng nhưng chợt đáp lại một cách thản nhiên:
- Đúng vậy! Mình thích cô ấy. Nhưng gia đình cô ấy lại không thích mình. Vì chuyện này mà họ đã gây ra không ít chuyện, bọn mình cũng không có cách nào ở cạnh nhau, nên mình muốn để cô ấy tới Trung Hải, coi như là một sự khởi đầu mới. Rời xa nhà cô ấy cũng đồng nghĩa với việc tránh được rất nhiều phiền phức. Uhm! Thực ra cô ấy cũng thích mình lắm.
Tần Dương cười khùng khục:
- Vậy chuyện này không có vấn đề gì rồi. Đãi ngộ thì tự cô ấy chọn, chỉ cần cô ấy đồng ý tới, những chuyện khác đều không thành vấn đề.
Khang Huy tỏ ra hơi nhăn nhó:
- Khả năng tới lúc đó vẫn còn chút chuyện, muốn làm phiền ngài Mạc…
Tần Dương đáp lại một cách sảng khoái:
- Không thành vấn đề! Kẻ quân tử sẽ giúp hoàn thành ước nguyện. Cô ấy giúp mình, mọi người đều là bạn bè, cô ấy có rắc rối gì mình chắc chắn sẽ giúp đỡ hoặc nhờ sư phụ giúp nếu có khả năng.