Chương 661: Con còn có thể làm thế nào đây?
Hà Tú đến rất nhanh. Sau khi Khang Huy đề nghị, trong vòng năm ngày, cô đã tới Trung Hải và đến biệt thự của thầy trò nhà Tần Dương.
Năm nay Hà Tú ba mươi ba tuổi. Dung mạo thanh tú, xinh đẹp. Thần thái hiện lên sự lão luyện.
Cô để mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng, nhìn trông tư thế còn phần hiên ngang.
- Xin chào ngài Mạc, anh Tần! Tôi là Hà Tú, năm nay ba mươi ba tuổi, thực lực nhị thập thất khiếu huyệt.
Hà Tú giới thiệu bản thân ngắn gọn, súc tích. Cô không hề nói thêm lời thừa thãi nào. Sau khi giới thiệu một cách đơn giản, Hà Tú liền ngậm miệng, chờ đợi trong im lặng.
Tần Dương cười nói:
- Chắc anh Huy đã nói sơ qua về tình hình hiện tại của tôi rồi. Gần đây tôi gặp chút rắc rối, tôi sợ sẽ liên lụy đến bạn của mình. Không, nói một cách chính xác là trước đây tôi đã làm liên lụy đến bọn họ. Vậy nên tôi hi vọng có một người có thể giúp tôi bảo vệ sự an toàn của bạn tôi.
Hà Tú gật đầu sảng khoái:
- Vâng! Khang Huy đã giải thích mọi việc rõ ràng với tôi rồi. Tôi không có vấn đề gì, chỉ chờ ý kiến của ngài Mạc và anh Tần thôi.
Tần Dương nói một cách cởi mở:
- Cô là người mà anh Huy đề cử, đương nhiên chúng tôi cũng không có vấn đề gì. Thực lực của cô cũng đủ mạnh, hoàn toàn có khả năng trở thành vệ sĩ, thậm chí còn là nhân tài sử dụng không đúng chỗ nữa. Tôi chỉ muốn hỏi cô có yêu cầu gì không?
Biểu hiện của Hà Tú có chút thẹn thùng. Cô nhẹ nhàng cắn môi, quay đầu nhìn Khang Huy ở bên cạnh, bộ dạng ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.
Khang Huy đứng ra, mở miệng nói một cách ngắn gọn:
- Mẹ của Hà Tú bị liệt, đã nằm giường một thời gian rất lâu rồi, cũng đã đi khắp các bệnh viện, bác sĩ đều bó tay. Hà Tú hi vọng ngài Mạc có thể ra tay cứu giúp. Chỉ cần ngài Mạc có thể cứu được mẹ cô ấy thì cô tự nguyện giống như con, sẽ phục vụ ngài Mạc năm năm, trong vòng năm năm này sẽ hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ngài Mạc.
Mạc Vũ mỉm cười:
- Năm năm thì không cần. Chỉ riêng dựa vào mặt mũi cậu thôi thì tôi đã phải giúp điều trị bệnh rồi. Có điều, hiện tại tôi không rõ lắm về bệnh tình của mẹ cô ấy nên tôi cũng không dám đảm bảo sẽ chữa khỏi. Tôi chỉ có thể khẳng định sẽ nỗ lực hết sức.
Hà Tú đưa ra yêu cầu này là bởi vì đã có tấm gương đi trước của Khang Huy. Rõ ràng cô ấy là một người con hiếu thuận, tự nguyện dùng thời gian năm năm của mình để đổi lại cơ hội chữa bệnh cho mẹ ruột. Nhưng Mạc Vũ lại không hề muốn lợi dụng người lúc đang gặp khó khăn.
Lúc trước, Mạc Vũ và Khang Huy đưa ra hiệp ước năm năm là bởi vì mạng của Khang Huy chẳng còn được bao lâu nữa. Mạc Vũ cứu lấy sinh mạng của Khang Huy, hắn lại dùng thời gian năm năm để báo đáp, trong lòng Mạc Vũ cũng cảm thấy thoải mái. Nhưng tình hình của Hà Tú lại không giống của Khang Huy.
Trên khuôn mặt của Hà Tú lộ rõ sự hứng khởi, luôn miệng nói lời cảm ơn:
- Cảm ơn ngài Mạc. Bệnh của mẹ con rất nặng, các bệnh viện lớn đều không còn cách nào. Con nghĩ nếu ngài Mạc mà không có cách nữa thì có lẽ chẳng còn ai có thể cứu được bà ấy cả.
Mạc Vũ mỉm cười:
- Đừng khách sáo! Cô hãy tìm thời gian đưa mẹ mình tới đây. Tôi sẽ giúp bà ấy kiểm tra. Nếu có cách chữa được bệnh thì tôi sẽ cố gắng hết sức.
- Được ạ. Con sẽ nhanh chóng đưa tới. Cảm ơn ngài Mạc.
Hà Tú quay đầu lại nhìn Tần Dương:
- Tôi có thể đi làm từ ngày mai. Chỉ cần tôi còn sống thì tuyệt đối sẽ không để ai làm hại Văn tiểu thư được.
Tần Dương lắc đầu, nói một cách nghiêm túc:
- Không đến mức khoa trương như vậy đâu, cô chỉ cần cố gắng hết sức là được.
Việc của Hà Tú coi như giải quyết xong. Tần Dương hẹn cô ngày hôm sau sẽ cùng đến Văn gia, coi như là giới thiệu Hà Tú một cách chính thức cho Văn Vũ Nghiên. Có một cường giả Đại Thành cảnh lợi hại như Hà Tú bảo vệ Văn Vũ Nghiên thì Tần Dương về căn bản không còn phải lo cho sự an nguy của cô nữa.
Sau buổi trưa ngày hôm sau, hai người Tần Dương và Hà Tú cùng xuất hiện trước cửa căn biệt thự của Văn Vũ Nghiên. Dưới sự chỉ dẫn của người giúp việc, hai người đi vào căn biệt thự.
Miếng gạc trên đầu Văn Vũ Nghiên được lấy xuống, nhìn qua thấy tinh thần của cô khá tốt. Khuôn mặt cô lộ rõ vài phần khó chịu khi nhìn Tần Dương, rõ ràng là chưa xả hết oán khí lúc trước đối với hắn.
- Cậu còn có gan xuất hiện trước mặt mình cơ đấy. Cậu có biết mấy ngày này mình bị ba mẹ lải nhải tới mức sắp biến thành bộ dạng gì không? Mẹ mình còn đỡ, còn ba chỉ muốn nhốt mình trong nhà, không cho ra ngoài, rồi đưa cậu vào danh sách những kẻ vĩnh viễn không được qua lại.
Tần Dương không hề cảm thấy ngạc nhiên chút nào về chuyện đó. Văn Ngạn Hậu vốn cực kỳ không vừa mắt với bản thân hắn. Ngày hôm nay xảy ra chuyện như vậy, nếu ông ấy không mượn chuyện này để làm gì đó thì đúng là làm khó ông ấy quá. Huống hồ, làm một ông bố thì biểu hiện của ông ấy là rất bình thường.
- Ai bảo mình làm cậu bị liên lụy đến mức nguy hiểm như vậy. Nếu mình mà có một cô con gái bị người khác làm liên lụy tới mức suýt mất mạng thì có lẽ biểu hiện của mình còn thẳng thừng hơn cả thế nữa.
Tần Dương vừa cười vừa đáp lại một câu, rồi hắn chỉ vào Hà Tú ở bên cạnh:
- Đây là Hà Tú, một đại cao thủ rất lợi hại. Mình nhờ cô ấy tới chăm sóc cậu một thời gian, đảm bảo an toàn cho cậu.
Việc tìm vệ sĩ đã được Tần Dương và Văn Vũ Nghiên thông qua trước đó. Văn Vũ Nghiên cũng không hề khách sáo. Dù sao thì làm gì có ai lại không hi vọng mình an toàn hơn một chút chứ?
- Tiểu thư Hà! Tôi là Văn Vũ Nghiên, Uhm, chị Hà! Sau này phải nhờ cậy chị rồi.
Hà Tú mỉm cười:
- Văn tiểu thư không cần khách khí, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ sự an toàn cho cô.
Văn Vũ Nghiên cười khanh khách:
- Chị Hà cũng đừng khách sáo! Gọi tên của tôi là được. Nếu như chê tên ba chữ quá dài thì gọi tôi là Vũ Nghiên là được. Có thể khiến tên Tần Dương, một người mắt cao hơn đầu kia tán thưởng là một cao thủ lợi hại thì chắc chắn chị Hà là một người cực kỳ xuất sắc.
Hà Tú không có yêu cầu gì đối với Văn Vũ Nghiên, hơn nữa cô ấy cũng là một cao thủ nên trong lòng đương nhiên cũng có vài phần kiêu ngạo. Nếu không phải vì hai mối quan hệ quan trọng liên quan đến mẹ ruột và Khang Huy thì đối với thực lực của cô, làm sao lại có thể trở thành một vệ sĩ bình thường được?
- Được! Vậy sau này tôi sẽ gọi cô là Vũ Nghiên nhé.
Ba người đang nói chuyện với nhau thì hai người Văn Ngạn Hậu và Thu Tư từ trên lầu đi xuống.
Biểu hiện của Thu Tư còn đỡ. Dù sao thì Tần Dương đã chủ động gọi điện nói về chuyện xảy ra với bà. Mặc dù trong lòng ba có chút lo lắng và sợ hãi, nhưng thiện cảm mà bà dành cho Tần Dương cũng tăng lên không ít.
Việc Tần Dương và Văn Vũ Nghiên kết bạn với nhau không có gì sai. Còn tên sát thủ chỉ là muốn sử dụng Văn Vũ Nghiên để giết chết Tần Dương. Tần Dương đã không màng tới sinh mệnh để cứu Văn Vũ Nghiên, thiếu chút nữa là phải đổi bằng mạng sống của chính mình. Những thứ khác thì không nói nhưng riêng điểm này đã khiến người khác không thể nào trách móc nặng nề hắn được rồi.
Sắc mặt của Văn Ngạn Hậu thì không được tốt lắm. Ông hừ một tiếng lạnh lùng:
- Tần Dương, thực lực của cậu càng ngày càng mạnh, gan cũng càng ngày càng to, gây hấn với kẻ địch cũng càng ngày càng khiếp. Lẽ nào cậu không lo lắng có một ngày sẽ gặp phải một kẻ mà cậu không thể chọc giận, khiến bản thân và những người xung quanh cậu sẽ bị hại hay sao?
- Chú Văn.
Tần Dương chào hỏi một cách hòa nhã, sau đó bình tĩnh trả lời:
- Từ khi con tới Trung Hải, con không hề có ý định sẽ chủ động đi chọc giận ai cả. Bất kể trước đây là Vũ Văn Đào hay là Lý gia, Vương gia, còn đều chưa từng bao giờ đi tìm tới để gây phiền phức cho họ, tất cả đều là do bọn họ gây rối trước, con cũng không thể nào ngồi chờ chết được.
Dừng lại một chút, Tần Dương liền thở dài bất đắc dĩ:
- Thực ra thì, tại sao con lại không muốn sống những ngày bình lặng chứ, chỉ là những người khác không cho con có cơ hội, con còn có thể làm thế nào đây?