Chương 662: Cười trên nỗi đau của người khác
Văn Ngạn Hậu hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn Tần Dương. Ông không thèm che giấu, mà biểu hiện rõ sự ghét bỏ và khó chịu.
- Vâng! Đúng là những điều đó chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng liên quan đến sư phụ của cậu. Đây đều là những ân oán mà sư phụ cậu gây ra năm đó, và bây giờ dây dưa sang cậu mà thôi.
Rõ ràng lời nói này của Văn Ngạn Hậu nhằm thẳng vảo Mạc Vũ.
Mặc dù trong giọng nói có phần gay gắt nhưng những gì ông nói đều là sự thật.
Tần Dương mỉm cười, thần sắc bình tĩnh:
- Ông ấy là sư phụ của con, dù có ân oán gì phải dây dưa tới tận con thì cũng là điều bình thường. Sư phụ dạy cho con bản lĩnh, con giúp sư phụ giải quyết một vài vấn đề, dù biết có nguy hiểm những con vẫn vui vẻ đón nhận. Hơn nữa, có những chuyện, dù bạn không trêu chọc người khác nhưng họ lại cứ muốn chọc giận bạn. Giống như là Vũ Văn Đào, hay Lý Quân Hạo cũng vậy. Con không hề chọc giận bọn họ, nhưng bọn họ lại luôn muốn đẩy con vào chỗ chết thì con phải phản công lại thôi. Chú Văn thấy có đúng không?
Văn Ngạn Hậu là ba ruột của Văn Vũ Nghiên, là bề trên của Tần Dương. Dù mối quan hệ giữa ông ấy và sư phụ Mạc Vũ là bất hòa, thì một người với tư cách là bề dưới như Tần Dương cũng không thể dùng ác ngôn với ông ấy được. Nếu không thì chẳng phải Văn Vũ Nghiên sẽ rất khó xử khi bị kẹp ở giữa hay sao?
Mặc dù Tần Dương không tiện nói ra những lời ác ý nhưng cũng không ngại mang theo vài phần châm trọc trong câu nói của mình.
Vũ Văn Đào thì không nói đến vì có thể hắn ta không có mối quan hệ nào với Văn Ngạn Hậu, nhưng còn Lý Quân Hạo thì sao?
Lúc đó, chính Văn Ngạn Hậu đã chủ động giới thiệu Lý Quân Hạo cho Văn Vũ Nghiên. Mục đích thì không cần nói cũng biết. Kết quả cuối cùng là Lý Quân Hạo chết, Lý Khải bị phế, Lý Nam Thiên cũng chết, cả nhà họ Lý bị tụt dốc. Mối quan hệ nhân quả trong đó, còn ai ở đây không nắm rõ đâu?
Lời nói của Tần Dương như thể kim được giấu trong bông. Nhất là câu hỏi bật lại cuối cùng kia lại càng châm chích.
Nếu không phải vì Văn Ngạn Hậu ông giở trò, làm ầm ĩ bên trong thì tôi lại phải gặp nhiều phiền phức như vậy sao?
Nếu không phải ông thì Lý gia có trở nên thê thảm như vậy không?
Mặc dù ông có thể nói một cách bóng bẩy là ông chỉ đánh giá cao tuổi trẻ, sự tuấn kiệt của Lý Quân Hạo và muốn giới thiệu cho con gái của mình làm quen chứ không hề có mục đích gì khác, nhưng đó cũng chỉ là những gì người ngoài nghe thấy, còn những người nắm rõ nội tình thì có ai còn không biết tâm ý của ông là gì?
Văn Ngạn Hậu nhìn biểu hiện không hề kiêu ngạo của Tần Dương đang phản công lại chính mình bằng sự bình tĩnh thì ánh mắt đột nhiên hơi biến đổi. Trong lòng ông lại thêm ghét hắn vài phần. Bởi vì ông nhìn thấy Tần Dương cứ như thể đang nhìn thấy Mạc Vũ của năm đó.
Chẳng phải khi đó Mạc Vũ cũng là người như vậy hay sao?
Lúc nào hắn ta cũng tỏ ra là người có trí tuệ, luôn coi mọi sự nhẹ nhàng, vinh nhục không sợ hãi. Trong mắt người khác, có lẽ đó chính là một phong độ hết sức tao nhã. Nhưng trong mắt của Văn Ngạn Hậu thì chỉ có một cảm giác duy nhất.
Đó là tên giảo hoạt đáng ghét!
Tính cách của Văn Ngạn Hậu ngang ngược, chú trọng tới sự sát phạt, quyết đoán, lúc cần ra tay thì nhất định sẽ ra tay, bình thường cũng hay làm mưa làm gió. Vậy nên khi nhìn thấy một con người như Mạc Vũ thì cảm thấy không hợp, nhìn là đã thấy ghét.
Đương nhiên, với tính cách như vậy của Văn Ngạn Hậu thì chắc chắn sẽ không bao giờ đi suy nghĩ hay thừa nhận về việc ông ta làm như vậy có sai hay không.
Tần Dương và Văn Ngạn Hậu đối mặt với nhau, ánh mắt đụng chạm trong không trung, như thể đang có một vài tia lửa vô hình bắn ra tung tóe. Không khí trong căn phong đột nhiên trở nên căng thẳng và lạ lùng.
Miệng Văn Vũ Nghiên mấp máy, thần sắc thoáng hiện lên sự phức tạp.
Hiện tại cô đã hiểu được một cách cơ bản mối quan hệ giữa ba mẹ mình và sư phụ Mạc Vũ của Tần Dương. Cô cũng đã biết được lý do tồn tại của mối ân oán. Mặc dù không đồng ý với cách ra đi nhẹ nhàng của Mạc Vũ, nhưng tấm lòng mà Mạc Vũ làm như vậy nhiều năm qua thì vô cùng cảm động.
Phụ nữ mà, đều là những con người của cảm tính.
Với năng lực của Mạc Vũ, cộng thêm sự hấp dẫn của một người đàn ông lại vì một người phụ nữ mà độc thân, không cưới đã hơn hai mươi năm, thật không dễ dàng gì?
Đối với Văn Vũ Nghiên, Mạc Vũ là người xa lạ. Nhưng do mối quan hệ với Tần Dương và qua sự miêu tả của mẹ mình thì hình ảnh của Mạc Vũ đã trở nên cụ thể đối với cô.
Cái ngày mà Tần Dương bị thương cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy Mạc Vũ.
Dáng người ông hơi gầy, vẻ ngoài tuấn lãng, đôi mắt trầm tĩnh. Ông mang một phong thái nho nhã. Dù cho tuổi đã cao nhưng trông bề ngoài của ông vẫn rất trẻ, tựa như mới tầm ba mươi tuổi, tràn đầy sức hấp dẫn của một người đàn ông trung niên.
Từ sau khi vào bệnh viện, Văn Vũ Nghiên không còn gặp lại Mạc Vũ nữa. Cô có thể cảm nhận được rằng hình như Mạc Vũ đang cố ý né tránh cô.
Hoặc cũng có thể vì cô trông rất giống mẹ mình?
Hoặc là, vì những lý do khác?
Nhìn thấy Tần Dương và ba mình đang đối chọi gay gắt, Văn Vũ Nghiên mấp máy miệng nhưng không nói gì.
Một bên là ba ruột, một bên là bạn thân, nói đỡ cho ai thì cũng đều không ổn.
Chỉ cần hai người bọn họ không đánh nhau là được. Thậm chí, dù có đối chọi với nhau gay gắt vài câu, thích làm rùm beng thì làm.
Thu Tư nhìn thấy một già một trẻ đối đầu nhau như chọi gà thì không nhịn được, cười lên thành tiếng:
- Tiểu Tần, tới đây ngồi này, đừng để ý tới ông ấy, lớn bằng đó tuổi đầu mà còn tranh hơn thua với đám nhỏ.
Sau khi mấy người ngồi xuống thì Thu Tư giải thích lý do Tần Dương tới đây. Sau khi hỏi một vài câu về thực lực của Hà Tú, ánh mắt Thu Tư lộ rõ sự ngạc nhiên. Lúc này ánh mắt bà nhìn Tần Dương càng trở nên dịu dàng hơn.
Cao thủ Đại Thành cảnh ba mươi ba tuổi. Đây là đối tượng vừa có thực lực lại vừa có tiềm lực cực mạnh, lại có địa vị trong toàn hội tu hành giả. Những người như thế này, dù có lựa chọn bỏ công sức vì đất nước thì cũng có thể đạt được địa vị và quyền lợi cực lớn. Nhưng cô ấy lại tự nguyện vì mối quan hệ với Tần Dương hoặc Mạc Vũ mà làm một vệ sĩ bảo vệ Văn Vũ Nghiên. Rõ ràng là cô ấy không phải vì sự đãi ngộ nhận được khi làm một vệ sĩ.
- Tiểu Tần, con có lòng rồi!
Ánh mắt Thu Tư dành cho Tần Dương càng dịu dàng thêm đôi phần:
- Việc liên quan đến sự an nguy của Nghiên Nghiên, dì cũng không cần phải khách sáo với con nữa. Mặc dù tư gia cũng là gia tộc tu hành giả, nhưng cũng không đủ khả năng để tìm một người có bản lĩnh, tiềm lực lớn như cô Hà đẩy để bảo vệ Nghiên Nghiên.
Tần Dương hiểu được ý tứ trong lời nói của Thu Tư. Đương nhiên Thu gia không có cao thủ. Còn những cao thủ đạt tới trình độ như kia, nếu không phải vì một vài nguyên nhân đặc biệt thì ai lại đi làm vệ sĩ cho người khác chứ?
Nếu không phải vì y thuật siêu việt của Mạc Vũ đã cứu được sinh mạng của Khang Huy, cộng thêm việc Hà Tú muốn nhờ Mạc Vũ ra tay chữa trị bệnh nặng cho mẹ mình thì cô ấy sẽ đồng ý làm vệ sĩ cho người khác sao?
- Con định chuẩn bị đối phó với chuyện này như nào?
Văn Ngạn Hậu ngồi bên cạnh, cười lạnh lùng:
- Còn có cách nào chứ. Nó còn chẳng biết ai là người treo giải thưởng. Dù có muốn giải quyết cái nhiệm vụ treo giải thưởng này từ gốc rễ cũng không được. Vẫn còn một ngày treo giải thưởng nữa, nó cần phải đối mặt với sự ám sát của những sát thủ sẵn sàng bán mạng vì tiền kia. Tần Dương! Nói thật là, trước khi giải quyết được triệt để vấn đề này, tốt nhất cậu tránh xa con gái tôi một chút. Tôi nghĩ cậu cũng không muốn làm liên lụy tới con gái tôi, đúng không?
Văn Vũ Nghiên chau mày, kháng nghị:
- Ba! Ba nói điều này, chẳng bằng ba trói cậu ấy rồi nghĩ cách giải quyết vấn đề!
Biểu cảm trên khuôn mặt Văn Ngạn Hầu cứng lại. Ông thở phì phì nói:
- Tiểu Nghiên! Ba vì muốn tốt cho con. Đám sát thủ đó sẽ không giảng đạo lý với con đâu. Chẳng phải lần trước con đã trải qua một lần rồi sao? Con còn nói giúp cho nó, lẽ nào một lần dạy cho con vẫn chưa đủ?
Văn Vũ Nghiên cau mày:
- Chính vì đã trải qua một lần nên mới cần phải đi giải quyết vấn đề, chứ không phải ngồi đó mà châm chọc. Cậu ấy là bạn của con, chẳng phải bạn bè giúp nhau là lẽ thường tình hay sao? Lẽ nào còn muốn đổ thêm dầu vào lửa hay là nói những lời châm chọc một cách thờ ơ, lạnh nhạt?
Sắc mặt Văn Vũ Nghiên tỏ ra tức giận đôi phần. Rõ ràng lời của Văn Vũ Nghiên là nói ông đang cười trên nỗi đau của người khác.
Đương nhiên, đúng là trong lòng ông đang có chút hả hê…
Chứng kiến thầy trò nhà Mạc Vũ gặp xui xẻo, đúng là trong lòng ông cảm thấy rất sung sướng!