Chương 663: Người thanh niên gánh vác cả ngọn núi
- Đối với việc nặc danh, treo giải thưởng giá cao thì hầu như không có cách giải quyết. Giống như việc một vài đại lão quanh năm gặp nguy hiểm, bọn họ thậm chí còn chuẩn bị một quỹ ngân sách báo thù cao ngất ngưởng. Bình thường sẽ không sử dụng đến quỹ ngân sách này, nhưng nếu như có một ngày, đám đại lão này gặp phải tai họa bất ngờ, bị người khác hãm hại thì quỹ ngân sách báo thù kia sẽ được khởi động.
Treo giải thưởng báo thù.
Văn Ngạn Hầu mở hai bàn tay ra, nhìn chằm chằm về phía con gái, nói một cách bất đắc dĩ:
- Rõ rằng kẻ khác muốn dùng hai ngàn vạn chơi Tần Dương, Tần Dương ngoài ánh sáng, kẻ kia trong bóng tối. Chuyện này nắm chắc sẽ bị thua thiệt. Trừ khi nó tìm được kẻ đó, bắt đối phương xóa bỏ việc treo giải hoặc là phá hủy luôn cả cái trang web kia. Ngoài hai cách đó ra thì không còn cách thứ ba nào cả.
Văn Vũ Nghiên nhíu mày:
- Đối phương núp trong bóng tối, tìm bằng cách nào?
Văn Ngạn Hậu nhún vai:
- Vậy mới nói, đây đâu phải vì ba ngồi đây chế giễu hay cười trên nỗi đau của người khác đâu, mà thực sự là không có cách nào cả. Trừ khi đối phương tự lộ mặt. Còn việc phá hủy cả web và ông trùm đứng sau trang web thì lại càng khó khăn hơn. Nếu việc này mà đơn giản, thì không biết các quốc gia sớm đã phải hành động bao nhiêu lần rồi. Ai lại hi vọng những tổ chức hay những trang web như vậy tồn tại chứ?
Văn Vũ Nghiên hỏi một cách không cam tâm:
- Thật sự không có cách giải quyết sao? Lẽ nào cứ phải mai danh ẩn tích, trốn chui trốn lủi sống cả một đời?
Văn Ngạn Hậu gật đầu:
- Đúng vậy! Không có cách nào cả. Nếu không, chắc chắn ba đã nói ra rồi. Dù ba không thích Tần Dương nhưng ba cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của con chứ.
Tần Dương mỉm cười:
- Chú Văn nói không sai. Đúng là chuyện này không có cách thứ ba. Giống như trước đây Vũ Văn Đào nhờ anh họ của y giúp đỡ đã lấy được đơn hàng hai trăm vạn để thuê sát thủ đối phó với con. Đến cuối cùng cũng tìm ra người mới khiến hắn hủy bỏ đơn hàng. Việc treo giải thưởng như thế này thật khiến người khác thấy đau đầu.
Văn Vũ Nghiên thì liếc nhìn Tần Dương, lông mi của cô hơi nhướn lên.
Thu Tư hỏi một cách đầy quan tâm:
- Tiểu Tần! Con định đối phó với chuyện này như nào? Uhm…sư phụ con nói sao?
Tần Dương mỉm cười:
- Tạm thời mai danh ẩn tích không lộ mặt, đi một bước tính một bước. Tình hình như vậy thì sư phụ của con cũng không có cách nào ngoài việc duy nhất là nâng cao thực lực của bản thân. Dù sao thì thực lực của bản thân mới chính là thứ đáng tin nhất. Thực lực được nâng cao thì mới có thể làm được nhiều việc, và càng đảm bảo sự an toàn cho bản thân mình.
Thu Tư chau mày:
- Sư phụ của con cũng không có cách nào sao?
Tần Dương mỉm cười, thần sắc đầy tự tin:
- Trong thiên hạ này, không có cửa ải nào không thể vượt qua. Nếu như có, thì chỉ có thể thấy rằng bản thân chưa đủ mạnh. Một khi đã đủ mạnh mẽ thì không có gì có thể ngăn cản được bước chân của bạn. Mặc dù vấn đề này hơi khó giải quyết một chút, nhưng vừa hay lại có thể khiến con dốc lòng tu luyện. Năm hơn hai mươi tuổi, sư phụ con đã trở thành một cao thủ Đại Thành cảnh, con không thể kém sư phụ mình quá xa được!
Tần Dương giơ cổ tay lên xem đồng hồ, rồi đứng dậy:
- Chú Văn, dì Thu! Con vẫn còn chút việc nên xin cáo từ trước.
Thu Tư giữ lại:
- Vội vàng vậy, dù sao thì cũng ăn bữa cơm rồi hãy đi.
Tần Dương cười nói:
- Thôi khỏi! Chủ yếu hôm nay con đưa chị Hà tới, hôm khác có thời gian, con sẽ tới hỏi thăm sau.
Văn Ngạn Hậu bỗng xen vào:
- Nghe nói cậu và đệ tử Tư Đồ Hương của Lục Thiên Sinh đã định ra cuộc chiến ba tháng, ai thua sẽ phải phục tùng năm năm?
Tần Dương hơi sững sờ nhưng rồi hắn thản nhiên gật đầu:
- Đúng vậy.
Thu Tư cũng hơi sửng sốt:
- Phục tùng năm năm? Xảy ra chuyện gì vậy?
Văn Ngạn Hậu giải thích:
Tin tức là do bên Lục Thiên Sinh truyền ra. Nói là lúc trước Tần Dương và Tư Đồ Hương đã cá cược, ai có thể chế ngự đối phương trước ba lần thì sẽ giành thắng lợi. Kẻ thua sẽ phải phục vụ cho người thắng năm năm. Lúc trước, họ đã đánh hòa hai trận, giờ đây chỉ còn lại một trận duy nhất để quyết định thắng thua. Hơn nữa Tần Dương chủ động hẹn đánh với Tư Đồ Hương, ba tháng sau sẽ quyết định thắng thua bằng thực lực…
Thu Tư nhíu mày, trong mắt ánh lên vài phần lo lắng:
- Tiểu Tần! Con có chắc không? Thực lực đệ tử Tư Đồ Hương của Lục Thiên Sinh ít nhất cũng là Trung Nhị Thập huyệt, hơn nữa còn rất tinh thông chiến đấu, con mới bước vào Tiểu Thành cảnh không lâu, khoảng cách này…
Tần Dương cười nói:
- Cảm ơn dì Thu đã quan tâm, có lẽ con có thể chiến một trận.
Ánh mắt Thu Tư lấp láy, dường như muốn khuyên điều gì đó nhưng cuối cùng không hề nói ra, bà chỉ dặn dò:
- Vậy thì lần cuối cùng trước khi con đấu với Tư Đồ Hương, hãy nói với dì một tiếng, dì cổ vũ cho con.
Tần Dương hơi mấp máy miệng, hình như có đôi chút do dự, nhưng lông mày hắn nhanh chóng dãn ra rồi đột nhiên nói:
- Được ạ!
Văn Ngạn Hậu nhìn Tần Dương, nói một cách bình tĩnh:
- Lục Thiên Sinh đã đưa ra tin tức thì rõ ràng là ép Tần Dương tới lúc đó không được lật lọng. E rằng tới khi ấy, những người tới vây xem cuộc chiến không chỉ có một hai người. Dù gì thì cậu cũng đại diện cho Mạc Vũ, người mà năm đó uy lực to lớn, làm mưa làm gió khắp Trung Hải, còn cô ta là người đại diện cho thiên kiều Lục Thiên Sinh, kẻ mà sư phụ của cậu đối kháng chính diện cũng vào năm ấy. Những kẻ có hứng thú với trận chiến này chẳng phải vài ba người đâu.
Tần Dương cười cười, giọng nói đầy bình tĩnh:
- Không sao ạ! Đây vốn dĩ là một cuộc thi đấu không thiên vị, công khai cũng chẳng sao cả.
Văn Vũ Nghiên nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười, thần sắc bình tĩnh của Tần Dương thì trong lòng cô đột nhiên dâng lên cảm giác kỳ lạ.
Giải thưởng giết người hai ngàn vạn…
Sát thủ đứng sau bức màn bí ẩn, tạo ra tai nạn xe cộ với ý đồ mưu hại Tần Dương.
Đối thủ với thực lực siêu việt, màn đánh cược với năm năm phục tùng.
Mỗi một sự việc trên đều chứa đựng áp lực nặng nề không gì sánh được, toàn bộ đều đè nặng lên đôi vai nhìn cũng chẳng mạnh mẽ là bao của hắn. Nếu là người bình thường thì e rằng sớm đã không gánh vác nổi rồi, vậy mà hắn vẫn cười.
Hắn cười một cách thản nhiên, rất tự tin, rất dịu dàng.
Không hề than trời oán đất, không hề sợ hãi, khủng hoảng, không hề hùng hổ một cách đầy nhiệt huyết, cũng không hề phẫn nộ đến phát điên.
Hắn cứ bình tĩnh tiếp nhận hết thảy mọi áp lực như thế, như thể một thanh niên đang gánh vác cả một quả núi, nặng nề tiến về phía trước.
Từng bước, từng bước một!
Điều mà chưa từng có từ trước đến nay!
- Văn Vũ Nghiên, gặp lại sau nhé!
Ánh mắt Văn Vũ Nghiên nhìn chằm chằm vào Tần Dương. Người ta đang thất thần, nghe thấy giọng nói của Tần Dương mới giật mình bừng tỉnh, vừa hay nhìn thấy Tần Dương đang vẫy vẫy tay với chính mình. Sau đó hắn quay người, đi ra ngoài, để lại một bóng hình hơi gầy gò nhưng cao ngất cho cô.
- Tiểu Nghiên! Con đi tiễn Tiểu Tần một lát đi…
Thu Tư vừa nói vừa quay đầu lại thì thấy khuôn mặt đang thất thần của con gái mình khiến cho câu nói của bà cũng đột nhiên bị cắt đứt.
Văn Vũ Nghiên bị lời nói của Thu Tư đánh thức, lại nhìn thấy Tần Dương sắp đi ra tới cửa liền mấp máy miệng:
- Tiễn gì mà tiễn, đâu phải cậu ấy mới tới lần đầu…
Thu Tư lắc đầu một cách bất đắc dĩ. Bà cất bước đi ra, tiễn Tần Dương ra khỏi cửa.
Văn Vũ Nghiên thoáng nhìn theo bóng lưng của Tần Dương rồi cô quay người đi lên lầu. Một luồng cảm giác kỳ lại dâng chảy trong lòng cô, tràn ngập từng tế bào trong thân thể.
Văn Ngạn Hầu nhìn theo bóng lưng của con gái. Ánh mắt ông hơi nhíu lại, rồi ông lại quay đầu nhìn Tần Dương đang ở cửa. Trong mắt ông lóe lên một sự hung ác nhưng nhanh chóng biến mất. Nó giống như thể ánh mắt của một con mãnh hổ trong giây phút vồ con mồi. Chỉ có điều ánh mắt hung ác đó nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện…