Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 654 - Chương 664: Món Ăn Ngon, Cảnh Đẹp, Người Đẹp

Chương 664: Món ăn ngon, cảnh đẹp, người đẹp
 

Tin tức về cuộc chiến ba tháng của Tần Dương và Tư Đồ Hương dần dần được truyền ra, lan tới tai những người quan tâm một cách nhanh chóng. Khi mọi người đang thảo luận ý kiến của mình về trận đấu này thì những người quan tâm lại phát hiện ra hai người trong cuộc đều đã biến mất.

Vài người đã điều tra về hai người bọn họ, thì phát hiện đúng là cả hai người đã từ bỏ hết thảy mọi việc trong tay. Toàn bộ tập đoàn Hoàn Vũ của Tư Đồ Dương đã giao lại cho quản lý Trí Nang Đoàn của cô. Về phía công ty thực phẩm chức năng Thiểm Điện của Tần Dương thì đều do một tay Hàn Chân dốc sức quản lý. Về phía trường học thì lại càng không nhìn thấy bóng dáng của Tần Dương đâu.

Hai người cứ như thể bốc hơi giữa nhân gian vậy. Nhưng tất cả mọi người đều biết rằng, một khi thời hạn ba tháng tới, bọn họ nhất định sẽ xuất hiện, tiến hành một trận chiến vinh hiển đầy hung hãn.

Đương nhiên Tần Dương đang ở trong biệt thự của Mạc Vũ. Mỗi ngày đều bị Mạc Vũ quật đánh. Thực lực của hắn cũng từng ngày tăng lên không ngừng trong sự đau đớn sống không bằng chết.

Từ sau vụ nổ bom lần trước, và sau khi lực chiến đấu của Tần Dương lại được tăng lên một lần nữa, thì mức độ tàn phá mà Mạc Vũ dành cho Tần Dương lại càng tăng lên. Bởi vì ông và Tần Dương đều phát hiện ra một quy luật kỳ lạ. Đó chính là sau khi Tần Dương gặp phải sự tàn phá, những bộ phận bị phá hủy trên cơ thể của hắn nhanh chóng tự tiến hành chữa lành, hơn nữa không chỉ đơn thuần là tự chữa lành mà còn xảy ra cả sự biến dị nữa.

Quá trình này giống như dục hỏa trùng sinh, niết bàn từ trong đau khổ sau đó đặt tới sự tăng vọt lên về chất.

Toàn bộ cơ thể của Tần Dương biến đổi không ngừng qua mỗi lần bị tàn phá. Cả làn da, cơ bắp, thậm chí xương cốt cũng xảy ra sự thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đồng thời, thực lực của hắn cũng không ngừng tăng lên.

Tới thời điểm sinh nhật của Tần Dương thì hắn đã đột phá thêm một lần nữa, đạt tới thực lực Trung thập lục khiếu huyệt.

- Ngày mai cho con nghỉ một ngày. Cố gắng nghỉ ngơi, hưởng thụ khoảng thời gian nghỉ ngơi khó mà có được này đi.

Tần Dương đang lau mồ hôi đột nhiên dừng lại, hắn hỏi một cách kinh ngạc:

- Sư phụ! Ngày mai thầy có việc gì bị chậm trễ hay sao? Nếu không có, dù không thể đối luyện thì tu hành cũng được ạ…

Khuôn mặt Mạc Vũ để lộ ra vẻ buồn cười:

- Ngày mai là sinh nhật tuổi hai mươi mốt của con. Ngay cả con cũng không nhớ tới sinh nhật của mình sao?

Tần Dương hơi sửng sốt. Hắn chợt cười khổ sở.

- Haiz! Đến sinh nhật của con rồi sao? Gần đây ngày nào ngủ dậy cũng tu hành cho tới khi đi ngủ, căn bản trong đầu không hề có khái niệm về thời gian…

Mạc Vũ cười nói:

- Nếu không như thế thì thực lực của con làm sao lại có thể nhanh chóng đột phá một lần nữa chứ? Mới chưa được bao lâu mà con đã đột phát ba lần rồi.

Tần Dương cười nham hiểm:

- Chuyện này phải cảm ơn số dược liệu có giá trị đắt đỏ kia của sư phụ.

Trong số những loại dược liệu Mạc Vũ đưa cho Tần Dương tắm mỗi ngày, có những loại là thuốc lâu năm, rất khó gặp được. Giá trị của những loại dược liệu đó đều vô cùng đắt đỏ. Trong đó không thiếu những loại giống như Bất Lão Căn mà trước đây Tần Dương tặng cho Lôi gia. Nếu số dược liệu này mà được lưu thông trên thị trường thì chắc chắn sẽ được bán ra với một giá tiền khủng khiếp. Vậy mà Mạc Vũ đập hết lên người Tần Dương trong chốc lát, không thèm chớp mắt lấy một cái.

- Dược liệu là để dùng, chỉ có xài đúng mục đích thì đó mới là giá trị thật sự của nó. Chẳng lẽ thầy mang chúng đi đổi lấy tiền sao?

Tần Dương cười nói:

- Được ạ! Con còn không biết phải tổ chức như thế nào, hay là sự phụ cùng đón sinh nhật với con đi.

- Cút ngay!

Mạc Vũ vừa cười vừa mắng:

- Cả ngày ở cùng cậu rồi. Ai thèm đón sinh nhật cùng chứ, tự mà đi chơi đi! Bất kể cậu đi hẹn hò với cô gái xinh đẹp của cậu hay là đi uống rượu với bạn bè thì tùy cậu, dù sao tự chú ý an toàn bản thân là được. Để Khang Huy đi cùng, chắc không có vấn đề gì.

Tần Dương cười ha ha:

- Được ạ! Vậy để con đi xem xem có ai hẹn hò với con không.

Tần Dương tắm rửa xong xuôi, thay bộ quần áo rồi mới quay về phòng của mình, cầm điện thoại lên.

Đúng là có cuộc gọi nhỡ thật. Hơn nữa là mấy cuộc liên tiếp.

Lý Tư Kỳ.

Tần Dương ngồi trên ghế, gọi điện thoại cho Lý Tư Kỳ.

- Tìm anh à?

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm:

- Anh đang hẹn hò với cô gái xinh đẹp nào à? Gọi mấy cuộc đều không thèm nghe máy?

Tần Dương cười nói:

- Lúc nãy tu hành, còn bị người ta đánh cho tán loạn cả phòng lên, làm gì có tâm trạng mà xem điện thoại.

Lý Tư Kỳ hỏi bằng giọng nhẹ nhàng:

- Tối nay có rảnh không?

Tần Dương hơi trầm ngâm, vẫn chưa trả lời. Lý Từ Kỳ lại nói khẽ:

- Ngày mai là sinh nhật của anh, nhưng em nghĩ chắc chắn ngày mai anh sẽ rất bận, sẽ có rất nhiều người đẹp hẹn anh. Em không muốn xen vào cuộc vui, vậy nên muốn hẹn sớm, coi như là chúc mừng sinh nhật.

Tần Dương cười:

- Được mà. Người đẹp mời, sao anh có thể từ chối chứ. Anh mời em ăn tối nhé.

Lý Tư Kỳ mỉm cười:

- Không cần phiền phức như vậy. Em đã chuẩn bị cả rồi. Em đưa địa chỉ, anh tới là được, em đợi anh.

Đương nhiên mối quan hệ giữa Tần Dương và Lý Tư Kỳ không cần quá khách khí. Tần Dương cười thoải mái:

- Ok!

Tần Dương ngắt điện thoại. Hắn nhanh chóng nhận được tin nhắn mà Lý Tư Kỳ gửi tới. Hắn nhìn thoáng qua, ánh mắt đột nhiên hiện lên chút kỳ lạ, sau đó hắn không nhịn được liền nở nụ cười.

Không phải nhà hàng, cũng không phải quán cafe, mà là số phòng của khách sạn Lệ Cảnh.

Nửa tiếng sau, Tần Dương đội một chiếc mũ lưỡi trai tới khách sạn Lệ Cảnh. Ở đại sảnh, hắn nhìn thấy Lý Tư Kỳ đang đi xuống lầu đón hắn.

Lý Tư Kỳ cũng đội một chiếc mũ lưỡi trai, nở một nụ cười ngọt ngào với Tần Dương. Sau đó cô quay đầu đi vào thang máy. Tần Dương cũng bước theo vào.

Hắn đi theo Lý Tư Kỳ bước vào căn phòng. Cô đóng của lại, ấn nút “Xin đừng quấy rầy”, rồi cô bỏ mũ lưỡi trai xuống, tiện tay vứt lên giường. Cô quay người ôm lấy Tần Dương một cách tự nhiên. Cô nhón chân lên, hôn hắn một cái.

- Đã lâu không gặp, có nhớ em không?

Ánh mắt của Tần Dương dừng lại trong căn phòng. Đây là một căn phòng khép kín. Trước tấm cửa kính, trên chiếc bàn ăn trải khăn trắng là những món ăn được bày biện đẹp mắt. Ngoài ra còn có hai chai rượu, một hộp bánh gato được đặt ngay bên cạnh. Rõ ràng bên trong là chiếc bánh được chuẩn bị cho sinh nhật của Tần Dương.

Tần Dương thu ánh mắt lại, đưa tay ra nhéo nhẹ lên khuôn mặt của Lý Tư Kỳ:

- Sao lại muốn ăn cơm trong khách sạn, hai người gặp, làm gì mà khiến mọi thứ thần bí giống như đám nhân viên dưới lầu kia vậy?

- Nơi này an toàn nhất mà! Chẳng phải anh đang bị người khác treo giải thưởng đuổi giết sao? Ở bên ngoài không an toàn đâu. Bây giờ em cũng được coi như một tiểu minh tinh, thi thoảng vẫn bị người khác nhận ra, làm gì được thoải mái như ở đây: thế giới chỉ có hai người, món ngon, cảnh đẹp, người đẹp, uhm, còn có một chiếc giường đôi rộng rãi, mềm mại, thoải mái nữa…

Lý Tư kỳ ôm Tần Dương. Giọng nói của cô bỗng nhiên kéo dài ra, chất chứa sự hấp dẫn ngọt ngào.

Cô ngẩng đầu lên, những ngón tay nhỏ dài nhẹ nhàng vuốt ve ngực của Tần Dương. Cô nhìn Tần Dương dịu dàng, đôi mắt ươn ướt, khuôn mặt ửng đỏ, rồi cô khẽ cắn môi.

- Trong hoàn cảnh như thế này, lẽ nào chúng mình lại không nên làm một chút gì sao? Theo anh thì em nên ăn cơm trước, hay là ăn…anh trước?

Giữa nam và nữ, một khi đã vượt qua mức ranh giới kia thì hết thảy mọi thứ đều trở nên không còn khoảng cách nữa. Hết thảy mọi thứ đều trở nên vô cùng tự nhiên.

Tần Dương mỉm cười. Ánh mắt hắn trở nên nóng bỏng hơn. Hắn khom người, bế Lý Tư Kỳ đi về phía chiếc giường rộng rãi.

- Người đẹp ngay trước mặt, ai còn có tâm trạng ăn cơm chứ. Ăn em trước rồi tính…
Bình Luận (0)
Comment