Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 655 - Chương 665: Biết Rõ Anh Là Hố Lửa Mà Em Vẫn Nhảy?

Chương 665: Biết rõ anh là hố lửa mà em vẫn nhảy?
 

Đợi đến khi hai người Tần Dương và Lý Tư Kỳ mặc áo choàng tắm, ngồi hai bên bàn ăn thì đã cách thời gian lúc Tần Dương bước vào căn phòng này lâu lắm rồi.

- Hình như hôm nay anh không phát bệnh nữa?

Khuôn mặt xinh đẹp của Lý Tư Kỳ ửng hồng, sóng mắt như nước, giữa hai đầu lông mày như hiện lên sự lười biếng, giống như một con mèo vậy.

Phát bệnh mà Lý Tư Kỳ nói đến là chỉ trạng thái cuồng bạo của Tần Dương khi lần đầu quan hệ. Tình huống lúc đó đã khiến Lý Tư Kỳ hoảng sợ một trận, cô cứ tưởng đó là sự cuồng bạo của thanh niên với vẻ ngoài hiền lành, nội tâm lạnh lùng của Tần Dương cơ. Sau này hắn giải thích, Lý Tư Kỳ mới biết cơ thể Tần Dương có vấn đề.

Lần này, bất kể là Tần Dương hay Lý Tư Kỳ đều chú ý hơn. Nhưng lần này lại không hề xảy ra tình huống như lần trước.

Về vấn đề cuồng bạo, hai người Tần Dương và Mạc Vũ đã thảo luận rất nhiều lần. Kết luận cuối cùng là trong người Tần Dương có ẩn chưa một thứ gì đó kỳ lạ, có thể thay đổi cơ thể. Cùng với sự biến dị của cơ thể Tần Dương, và sự tiêu hao của những vết thương, cơ thể hắn có thể dần dần thích ứng, nên xác suất xuất hiện trạng thái cuồng bạo sẽ càng ngày càng ít đi.

Điều này giống như việc đột nhiên tiêm vào thân thể một loại thuốc với dược lực quá mạnh, cơ thể nhất thời sẽ không thể chịu đựng được nguồn lực đó, dẫn đến việc xuất hiện một vài tác dụng phụ. Nhưng theo thời gian, dược lực dần dần tiêu hao, cơ thể con người có thể chịu đựng được, nên sẽ không xuất hiện những triệu chứng kia nữa.

Sau khi Tần Dương giải thích sơ qua, Lý Tu Kỳ liền thở phào nhẹ nhõm:

- Vậy thì tốt! Em vẫn thích anh của hiện tại hơn. Lúc đó anh lạnh lùng, chẳng khác nào một cỗ máy, khiến người khác cảm thấy rất khó chịu, uhm, trong lòng còn cảm thấy có chút sợ hãi mơ hồ nữa.

Tần Dương mỉm cười, an ủi:

- Hôm nay không hề xảy ra, anh cũng không chắc sau này có còn xảy ra hay không. Nhưng có lẽ sẽ không xảy ra giữa anh và em nữa.

Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt, cười tủm tỉm:

- Vậy lúc anh làm thế với em là do chính anh hay là do sự kích động của nhân tố kỳ lạ kia trong cơ thể, khiến anh không thể khống chế được bản thân mình?

Tần Dương mở chai rượu, rót một ly cho Lý Tư Kỳ:

- Sao lại nghĩ tới câu hỏi này?

Lý Tư Kỳ cười nói:

- Chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

Tần Dương trừng mắt nhìn Lý Tư Kỳ, nói khẽ:

- Anh là một người đàn ông chuẩn men đấy. Em lại là một đại mỹ nhân, nhẫn nhịn một lần đã đủ khảo nghiệm sức chịu đựng của anh tới cực điểm rồi, em còn muốn anh thành thánh để tiếp tục nhịn à. Nếu mà có thể làm vậy thì anh không còn là đàn ông nữa mà thành thái giám mất.

Lý Tư Kỳ hé miệng cười:

- Nói như vậy thì hóa ra là do sức hấp dẫn của bản cô nương chứ không phải là do cơ thể anh không thể khống chế phải không?

- Vâng, biết rõ hai chị em Yến Tử Tuyết ở ngay sát vách mà em còn chạy tới, em cũng không sợ bị bọn họ biết…

Lý Tư Kỳ bĩu môi:

- Biết thì biết. Chuyện này anh tình nguyện em đồng lòng, có sao đâu, hơn nữa…

Lý Tư Kỳ dừng lại một chút, ánh mắt đột nhiên trở nên tà ác:

- Chẳng phải lúc Yến Tử Băng núp ở cánh cửa nhìn trộm, anh cũng không nói lại hay sao. Hơn nữa, rõ ràng em cảm giác lúc đó anh còn hứng thú hơn trước đây rất nhiều cơ!

Sắc mặt Tần Dương đột ngột trở nên lúng túng, hắn cãi lại:

- Làm gì có!

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm nhìn Tần Dương, cũng không muốn đôi co thêm với hắn nữa.

Tần Dương đầu hàng một cách bất đắc dĩ:

- Lúc đó anh không được bình thường. Chẳng phải em cũng biết điều đó sao? Chuyện này khiến anh rất xấu hổ, ngại không dám nói chuyện với hai chị em họ, trong lòng có cảm giác tội lỗi.

Lý Tư Kỳ nâng ly rượu lên, cụng ly với Tần Dương:

- Đừng nghĩ nhiều nữa! Em đã giải quyết giúp anh chuyện đó rồi, anh sẽ không còn thấy lúng túng nữa!

Tần Dương sửng sốt:

- Giải quyết xong rồi?

Lý Tư Kỳ nhấp một ngụm rượu, rồi cô đặt ly xuống, cười tủm tỉm:

- Đúng vậy! Lẽ nào anh quên mất hai chị em bọn họ là sinh viên lớp dưới của em sao? Hơn nữa, không phải anh đã nhờ em chăm sóc bọn họ? Đương nhiên quan hệ riêng tư thường ngày của bọn em nhiều hơn, có một lần vô tình nói về chuyện đó, em liền chủ động nói thẳng và cũng đã giải thích tình hình của anh khi ấy rồi.

Tần Dương ngạc nhiên:

- Em nói với bọn họ rồi? Ựa, ý của anh là bọn em vẫn còn nói tới những chuyện đó à?

- Con gái mà! Đều là những kẻ lắm chuyện.

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm:

- Em chỉ nói chuyện đó với Yến Tử Băng thôi, Yến Tử Tuyết không hề biết. Yến Tử Băng tò mò mối quan hệ giữa em và anh nên em đã thẳng thắng nói với cô ấy em suy nghĩ như thế nào, tại sao lại làm như thế. Có điều, em phát hiện, hình như cô ấy cũng có chút thích anh.

Tần Dương sửng sốt, rồi hắn chợt vừa cười vừa mắng:

- Em nói linh tinh. Từ đầu tới cuối anh cũng chỉ gặp bọn họ có vài lần, bình thường có tán gẫu cũng không nhiều, sao em lại nhắc tới anh vậy.

Đôi mắt Lý Tư Kỳ long lanh, nét mặt tươi như hoa:

- Lẽ nào anh không biết con người anh có độc hay sao?

- Có độc?

- Đúng vậy, có độc!

Lý Tư Kỳ gật đầu khẳng định:

- Con người anh có nguyên tắc. Anh không phải là loại người mà nhìn thấy gái đẹp thì đứng chết sững, không bước đi được, mà ngược lại rất biết kiềm chế. Nhưng chính người như anh lại là người mà trong lòng các cô gái cảm thấy đáng để tin tưởng. Bọn họ sẽ chọn lựa tin tưởng anh theo bản năng, tự nguyện đến gần anh. Và trong quá trình đó, họ sẽ phát hiện ra những ưu điểm khác của anh như: dũng cảm, khiêm tốn, đa tài đa nghệ, tính tình tốt, giàu có, nhiệt tình vân vân. Tóm lại, thiện cảm mà họ dành cho anh sẽ vượt qua ranh giới tình bạn, thích anh một cách vô thức.

Chỉ có điều, có người thì nói ra, có người thì không, thậm chí có cả người tự nguyện buông thả bản thân…

- Buông thả bản thân, ví dụ như em sao?

Tần Dương cười, đáp lại một câu:

- Em nói tốt về anh như vậy, lẽ nào anh không có khuyết điểm sao?

- Có chứ! Anh có một khuyết điểm rất rõ ràng.

Tần Dương hỏi một cách hứng thú:

- Ồ! Vậy em nói đi, khuyết điểm gì mà rõ ràng vậy?

Lý Tư Kỳ cười tủm tỉm:

- Anh nhiệt tình, nhưng không giỏi việc từ chối. Anh luôn nghĩ cho người khác quá nhiều nên càng phải suy nghĩ nhiều về cảm nhận của người khác.

Tần Dương im lặng. Hắn suy nghĩ cẩn thận, hình như Lý Tư Kỳ nói có lý thật.

Hình như bản thân hắn không thực sực biết cách từ chối người khác.

Lý Tư Kỳ thấy Tần Dương im lạnh liền nói khẽ:

- Mỗi một tính cách đều có ưu điểm và nhược điểm, không có một loại tính cách nào có thể hoàn mỹ tuyệt đối được cả. Anh đã làm rất tốt rồi. Mặc dù em chẳng phải là hoa hậu của học viện hí kịch Trung Hải, nhưng em cũng khá tự tin về thân hình, vẻ ngoài và khí chất của mình. Vậy mà anh có thể ôm em cả một đêm không làm càn thì điều đó đã rất hiếm gặp rồi. Nếu không phải vì em chủ động thì có thể cả kiếp này chúng ta chỉ dừng lại ở mức bạn bè thôi.

Tần Dương nâng ly rượu lên, cười khổ sở:

- Thôi được! Cảm ơn sự an ủi của em, có điều…em biết rõ về anh như vậy, cũng biết anh là một hố lửa, tại sao vẫn còn nhảy vào?

Lý Tư Kỳ nâng ly lên, cụng nhẹ ly của Tần Dương. Cô tiến gần về phía hắn thêm một chút, đôi mắt lấp lánh, vẻ mặt tươi cười.

- Ai bảo em thích anh chứ! Ai bảo anh bản lĩnh đầy mình làm gì chứ! Dù anh có là cái hố thì em cũng vui vẻ nhảy vào!
Bình Luận (0)
Comment