Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 656 - Chương 666: Cùng Một Mùi Hương

Chương 666: Cùng một mùi hương
 

- Chúc mừng sinh nhật anh, chúc mừng sinh nhật anh…

Khi thời khắc mười hai giờ vừa tới, Lý Tư Kỳ liền đốt nến, hát khẽ bài hát sinh nhật tặng Tần Dương.

- Em là người đầu tiên cùng anh đón sinh nhật, mau mau cầu nguyện!

Dù thật sự Tần Dương không hề quá coi trọng sinh nhật, nhưng đây là tấm lòng của Lý Tư Kỳ nên Tần Dương liền nhắm mắt lại, cầu nguyện một cách nghiêm túc, sau đó thổi nến.

Chiếc bánh gato rất nhỏ, nhưng mùi vị rất thơm ngon.

- Tư Kỳ! Cảm ơn em đã đón sinh nhật cùng anh.

Lý Tư Kỳ ngồi vào lòng Tần Dương, ôm lấy cổ hắn:

- Ngày mai, là ngày trước ngày sinh nhật của anh một ngày, em cũng sẽ cùng đón sinh nhật với anh, được không?

Tần Dương nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của Lý Từ Kỳ liền cười:

- Được, chỉ cần em bằng lòng.

Cứ thế, Lý Tư Kỳ ngồi trong lòng Tần Dương quay đầu lại nhìn những ngọn đèn trong thành phố.

- Gần đây em vẫn đang chuẩn bị cho bộ phim mới à?

Lý Tư Kỳ ừ một tiếng:

- Kịch bản đó của đài truyền hình thủ đô khá ok, nên em đã ký hợp đồng. Dù sao thì phải tranh thủ hiện tại có chút danh tiếng, cần nỗ lực mới được. Tốc độ đào thải của ngành này quá nhanh, chỉ cần không có tác phẩm mới trong khoảng thời gian hơi dài một chút là sẽ bị người ta quên ngay.

Tần Dương cười nói:

- Vậy em lại bận mất một khoảng thời gian rồi.

Lý Tư Kỳ cười:

- Đúng vậy! Bây giờ là lúc ở nhà nghiền ngẫm kịch bản, đoàn làm phim sẽ bấm máy vào tháng 11, dự định sẽ quay trong vòng ba tháng.

- Tháng 11, tháng 12, tháng 1, uhm, nếu như thuận lợi thì vừa hay quay xong là năm mới…tốt quá.

Lý Tư Kỳ cười:

- Hi vọng mọi thứ đều thuận lợi.

Tần Dương bế Lý Tư Kỳ đi về hướng chiếc giường lớn, cười nói:

- Không còn sớm nữa, đi ngủ thôi. Ài! Cuối cùng thì ngày mai cũng có thể ngủ nướng được rồi. Gần đây mệt như cún, hoàn toàn không có thời gian để nghỉ ngơi một chút nào cả.

Lý Tư Kỳ đưa tay véo lấy khuôn mặt của Tần Dương, cười ha ha:

- Anh nghĩ nhiều quá đấy, thực ra cún cũng không khổ sở quá như anh đâu!

Tần Dương bị lời trêu chọc của Lý Tư Kỳ làm cho vui vẻ, cố ý nói bằng giọng hung ác:

- Tốt thôi, em đang mắng anh không bằng cả con cún đúng không? Hừ! Để xem anh chỉnh đốn em như thế nào.

Lý Tư Kỳ ôm lấy cổ Tần Dương, ánh mắt cô trở nên quyến rũ:

- Đến đây, em sợ anh chắc!

Mới sáng sớm Tần Dương đã bị điện thoại đánh thức. Hắn mở mắt, rút tay ra khỏi cổ Lý Tư Kỳ, cầm điện thoại đặt ở trên chiếc tủ bên cạnh lên.

Là Lô Quân Di

- Chị, chào buổi sáng!

Lô Quân Di cười nói:

- Nghe giọng vẫn còn đang ngủ, có phải chị làm cậu thức giấc không?

Tần Dương nhìn đồng hồ, đã mười giờ sáng rồi. Hắn cười:

- Mười giờ rồi, em đang định dậy, sao thế chị?

- Không phải hôm nay là sinh nhật của cậu sao? Biết có thể buổi tối cậu sẽ bận nên trưa nay ăn cơm ở nhà đi, gọi cả dì nhỏ nữa…

Tần Dương không có việc gì vào tầm buổi trưa. Sau khi do dự, hắn liền đáp một cách sảng khoái:

- Được ạ.

- Vậy được rồi, đến sớm một chút, ăn cơm ở nhà chứ không đi nhà hàng.

Tần Dương nhìn Lý Tư Kỳ bị đánh thức đang mở tỏ đôi mắt lấp láy nhìn mình, hắn liền đưa tay ra bịt loa nghe điện thoại:

- Chị anh kêu anh tới nhà chị ấy ăn cơm trưa, em có đi không?

Lý Tư Kỳ chớp chớp mắt:

- Em đi có tiện không?

Tần Dương cười nói:

- Chẳng có gì, dù sao cũng đều quen nhau.

Trên khuôn mặt Lý Tư Kỳ lập tức hiện ra nụ cười vui vẻ:

- Được, vậy em đi.

Tần Dương gật đầu, bỏ tay ra khỏi chỗ loa điện thoại, cười nói:

- Chị, vốn dĩ em và Lý Tư Kỳ hẹn nhau đi ăn cơm, vậy em sẽ dẫn cô ấy cũng đi đó.

Lô Quân Di cười nói;

- Ok, cũng lâu rồi chị chưa gặp Tư Kỳ. Mới có không gặp ít bữa mà đã thành đại minh tinh rồi.

Tần Dương cười ha ha:

- Này, đại minh tinh gì chứ. Chị nói như vậy, chắc chắn cô ấy sẽ đỏ mặt đấy.

- Ok! Hai đứa đến sớm một chút. Lúc trước chị và dì nhỏ có để cập tới chuyện này, nói là để xem thời gian của cậu thế nào. Để chị đi gọi điện thoại cho dì ấy.

Tần Dương tắt điện thoại, ngồi dậy, cười nói:

- Dậy rửa mặt đi! Chẳng phải phụ nữ các em trang điểm giày vò mất cả tiếng đồng hồ sao?

Lý Tư Kỳ trở mình bò dậy. Cơ thể uyển chuyển của cô hiện ra trong mắt Tần Dương. Cô hừ một tiếng:

- Bổn cô nương sinh ra đã xinh đẹp, dù có để mặt mộc ngẩng lên trời thì vẫn là một đại mỹ nhân.

Tần Dương cười nói:

- Được! Em có gan thì đừng trang điểm!

Lý Tư Kỳ bĩu môi:

- Hứ! Mặc kệ anh!

Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng Lý Tư Kỳ vẫn trang điểm một cách rất nghiêm túc, hơn nữa còn nghề ngà cả nửa giờ đồng hồ, trong đó còn tắm một lần từ đầu tới chân, thái độ vô cùng nghiêm túc.

Cô vốn dĩ xinh đẹp. Hôm nay lại trang điểm nhẹ nhàng càng làm tăng thêm sự trưởng thành, đứng đắn. Dù sao thì Lý Tư Kỳ cũng nghe thấy, rằng dì nhỏ của Tần Dương cũng có mặt.

Mặc dù Lý Tư Kỳ xuất hiện với thân phận là bạn của Tần Dương, nhưng cô vẫn có chút căng thẳng.

Đó là người lớn nhà Tần Dương mà.

Chẳng may bản thân để mặt mộc nhìn trời hoặc là trang điểm quá lòe loẹt khiến dì của Tần Dương không thích thì hỏng hết mất.

Mặc dù Lý Tư Kỳ không hề nghĩ tới việc cô và Tần Dương sẽ có gì đó trong tương lai, nhưng với tính huống như thế này thì vẫn khiến cô căng thẳng một cách vô thức. Dù gì thì Tần Dương cũng là người đàn ông của cô.

Là người đàn ông đầu tiên và cũng là duy nhất.

Hai người một đi trước, một đi sau rời khỏi khách sạn. Sau đó Lý Tư Kỳ lặng lẽ lên ghế sau xe của Tần Dương. Tần Dương lái xe đi về hướng Lôi gia.

Khi Tần Dương và Lý Tư Kỳ bước vào thì dì nhỏ La Thi Nhã đã tới rồi.

Thấy Tần Dương dẫn theo một cô gái xinh đẹp đi vào, đôi mắt La Thi Nhã đột nhiên sáng lên.

- Tiểu Dương, bạn của con à?

Tiểu Dương thở phào nhẹ nhõm. May mà bà chưa gọi hắn là Tiểu Dương Dương. Dì nhỏ vẫn còn giữ cho bản thân hắn chút thể diện khi ở bên ngoài.

- Dì nhỏ, đây là bạn của con, học sinh học viện hí kịch Trung Hải Lý Tư Kỳ.

Trong lòng Lý Tư Kỳ cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy La Thi Nhã không chỉ xinh đẹp mà còn có khí chất hơn người. Đây là dì nhỏ của Tần Dương, trẻ quá!

- Chào…dì.

Giọng nói của Lý Tư Kỳ trong nháy mắt bị khựng lại. Bản thân cô cũng cảm nhận được điều đó nên nói thêm một cách lúng túng:

- Dì trẻ quá, lại còn xinh đẹp, con ngạc nhiên quá ạ.

La Thi Nhã cười tủm tỉm:

- Ai bảo mẹ của dì sinh ra dì muộn làm chi. Ấy! Tư Kỳ à! Em gọi là chị La hay chị Nhã là được, không nhất thiết phải gọi là dì, chị nghe cũng thấy sợ nữa, có cảm giác như một bác gái trung niên vậy…

Lý Tư Kỳ có chút giật mình trước sự phóng khoáng của La Thi Nhã. Xưng hô, phân biệt vai vế loạn lên cũng được sao?

Tần Dương gọi là dì nhỏ, còn cô gọi là chị?

Tần Dương sờ mũi, nói một cách bất đắc dĩ:

- Uhm! Vậy làm theo những gì dì ấy nói đi, của ai thì gọi theo kiểu người đó.

Tần Dương mở lời, đương nhiên Lý Tư Kỳ sẽ làm theo. Cô liền gọi một cách khéo léo:

- Chị Nhã!

La Thi Nhã vừa cười vừa đáp lại một câu, rồi chỉ vào Lô Quân Di ở bên cạnh:

- Mau qua đây ngồi! Uhm! Chị cướp mất lời của chủ nhà rồi, đây mới là chủ nhà này…

Giọng nói của La Thi Nhã đột nhiên dừng lại, cái mũi nhỏ đáng yêu của bà ta khẽ nhăn một cái, rồi bà ta tiến lại gần Tần Dương, nhăn nhẹ cái mũi thêm một lần nữa.

Tần Dương nhìn hành động của La Thi Nhã, trong lòng cảm thấy hơi chột dạ.

Bà ấy đang ngửi mùi trên người mình và Lý Tư Kỳ?

Hắn và Lý Tư Kỳ đều tắm rửa sau khi ngủ dậy, đương nhiên sẽ dùng cùng một loại dầu gội đầu và sữa tắm.

La Thi Nhã ngẩng đầu, nhìn Tần Dương cười, nhưng trong ánh mắt bà đột nhiên hiện lên vài phần kỳ lạ, có một sự đắc ý như thể biết tỏng mọi chuyện vậy…
Bình Luận (0)
Comment