Chương 669: Không dám gặp nhau
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Tần Dương trở nên lạnh lùng.
Hắc Thủ!
Theo như những gì Số 6 nói lúc trước thì bên trong Hắc Thủ được quản lý rất nghiêm ngặt.
Rất ít người biết được thân phận thật sự của Hắc Thủ. Chỉ có những kẻ nòng cốt như Số 1, Số 2 cùng với Linh thị mới biết. Chỉ có điều bọn chúng không hề biết thân phận của Số 1 và Số 2.
Ngày hôm nay, sau khi Long tổ sử dụng một loạt các nghiệm chứng, cũng coi như là đã nắm được hành tung của Số 2. Làm sao Tần Dương có thể có được cơ hội tiếp cận với Số 2, thậm chí là đối mặt với Số 0 đây?
Cứ coi như nhất thời không tóm được Số 0 thì nếu như biết được rõ thân phận của y cũng có thể có biện pháp tương ứng chống ngược lại. Cùng lắm thì mọi người cùng đoạn tuyệt.
Mày dùng hai ngàn vạn treo giải tao, tao dùng năm ngàn vạn mua mạng của mày, muốn xong đời thì tất cả cùng xong.
Long Vương chỉ nói một cách sơ lược trong điện thoại, còn thông tin về nhiệm vụ cụ thể thì Tần Dương vẫn chưa rõ lắm. Nhưng có điều Long Vương đã nói rằng, về cơ bản thì cũng chỉ vài ngày nữa là phải xuất phát, nên đã để hắn nắm được đôi chút về sự việc, và có thể xuất phát đi Nhật Bản bất cứ lúc nào.
Lúc Tần Dương về tới phòng khách thì La Thi Nhã, Dư Quang Thành, Lô Quân Di đang vừa ngồi uống trà vừa nói chuyện.
Tần Dương ngồi dựa vào ghế sopha, trò chuyện với Hà Thiên Phong qua điện thoại.
Hà Thiên Phong:
- Đại ca! Hôm nay là sinh nhật của anh, mấy anh không đi tụ tập một chút sao?
Tần Dương:
- Gần đây tôi gặp chút phiền phức, sợ có người sẽ theo dõi mấy cậu, sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm. Hôm nay tạm thời không tụ tập. Mấy cậu cố gắng đừng đi một mình tới những nơi ít người mấy ngày này, ở trong trường học thôi. Tôi sợ có một vài kẻ kiểu như chó cùng rứt giậu ra tay với các cậu.
Tôn Hiểu Đông:
- Đại ca! Rốt cuộc thì anh đã đắc tội với ai à? Hình như trước đây cũng chưa từng thấy anh căng thẳng như vậy.
Tần Dương:
- Một tổ chức rất độc ác. Có kẻ treo giải thưởng để mua được mạng của tôi, nên có sát thủ tới đối phó. Chẳng phải tôi bị ép quá nên đành trốn tạm đi à? Mấy cậu nhất định phải cẩn thận một chút. Lúc trước có kẻ đã bắt Văn Vũ Nghiên để ép tôi xuất hiện, còn gài bom, thiếu chút nữa thì tôi và Văn Vũ Nghiên đã bị nổ chết rồi.
Hà Thiên Phong:
- Trời, ác vậy! Bọn anh không sao chứ?
Tần Dương:
- Bị thương chút ít, đã hoàn toàn lành lặn rồi. Tôi đang nghĩ cách giải quyết chuyện này, xin lỗi nhé, mấy anh em, vì chuyện của tôi mà có khả năng khiến mọi người lâm vào nguy hiểm.
Tôn Hiểu Đông:
- Đại ca nói câu này hơi bị khách khí rồi. Đều là anh em cả, có họa cùng chịu, hơn nữa, bọn em đều ở trong trường, chỉ cần chú ý một chút sẽ không sao, nhưng chính anh thì nhất định phải cẩn thận đấy.
Tần Dương:
- Mọi người không cần lo lắng cho tôi. Tôi sẽ giải quyết việc này, chỉ cần mọi người không sao là được, tôi chỉ sợ liên lụy đến các cậu.
Đang nói chuyện thì bỗng nhiên Tần Dương nhận được một tin tức riêng tư.
Lâm Trúc:
- Đại ca! Ai treo giải mua mạng của anh vậy? Tôi có thể giúp gì được cho anh không?
Tần Dương:
- Không biết là ai, chỉ biết có lẽ là liên quan đến tổ chức Hắc Thủ. Tổ chức này đều cài người vào các cơ quan liên quan trong nhà nước. Thân phận thủ lĩnh Hắc Thủ thần bí, nhưng vì có thù với sư phụ của tôi nên đã ra tay với chính tôi.
Lâm Trúc:
- Hoàn toàn không có cách nào điều tra ra được hắn là ai sao? Treo giải ở đâu? Không thể điều tra thông qua địa điểm đó hay sao?
Tần Dương:
- Đối phương đặt đơn hàng thông qua một website sát thủ có tên là Bloody Tusk. Trừ khi tìm được vị trí của website Bloody Tusk hoặc là có thể nghĩ cách thông qua trang web đó. Nhưng Bloody Tusk là một trang web đen, rất thần bí. Muốn tìm ra vị trí và vị chủ nhân sau bức màn đó quả thật không dễ dàng.
Lâm Trúc:
- Bloody Tusk, để tôi đi tìm hiểu, nếu không ổn thì tôi sẽ đi hỏi han thầy hướng dẫn của mình xem có cách nào không.
Tần Dương không hề từ chối ý tốt của Tần Dương, hơn nữa sư phụ của Lâm Trúc cũng là một Hacker siêu thần bí và cực mạnh. Nếu ông ấy có thể ra tay thì chưa biết chừng có thể giải quyết được chút gì đó.
- Được! Nếu thật sự có thể làm được thì đúng là cậu đã giúp tôi được một việc lớn rồi.
Lâm Trúc:
- Được, tôi sẽ thông báo cho anh nếu có tin tức.
- Ok!
Tần Dương lại tán gẫu một hồi với vài người trong đội, sau đó kết thúc cuộc nói chuyện.
Lúc trước hắn định sẽ cùng mọi người tụ tập liên hoan, nhưng sau này nghĩ kỹ lại, hắn thấy chắc chắn vẫn còn sát thủ ẩn núp ở Trung Hải, đang tìm cơ hội đối phó với bản thân hắn. Chắc chắn rằng bọn chúng đã nghiên cứu qua tài liệu và biết hôm nay là ngày sinh nhật hoặc sẽ theo dõi bạn cùng phòng của hắn. Dù gì cũng là sinh viên mà, bao giờ cũng đón sinh nhật cùng bạn bè.
Mặc dù Tần Dương có thể nghĩ cách thoát khỏi sự theo dõi, nhưng như thế cũng đồng nghĩa với việc tăng thêm sự nguy hiểm cho bạn cùng phòng. Cũng có thể vốn dĩ đám sát thủ này vẫn chưa nghĩ tới việc ra tay đối phó với đám bạn cùng phòng của hắn, thấy bản thân hắn vẫn không quên tụ tập mọi người trong tình huống nguy hiểm như thế này hoặc ngược lại, cũng có thể chúng cảm thấy tình cảm của mọi người rất tốt nên không biết chừng sẽ ra tay với đám bạn của hắn.
Tần Dương đã từng làm liên lụy đến Văn Vũ Nghiên một lần. Hắn không muốn liên lụy đến đám bạn cùng phòng nữa.
Hiện tại hắn đang là một nhân vật nguy hiểm. Ai gần hắn đều sẽ gặp nguy hiểm. Bất luận là vì bản thân hay vì bạn bè của hắn thì tốt nhất hắn cũng nên tránh xa bọn họ.
Ở Lôi gia đến tận ba giờ chiều, Tần Dương liền mượn cớ có việc rồi cùng Lý Tư Kỳ rời khỏi Lôi gia.
- Tư Kỳ, em về trước đi! Chúng ta sẽ liên lạc sau.
Lý Tư Kỳ ừ một tiếng:
- Anh định đi tụ tập với đám bạn cùng phòng sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Không tụ tập nữa, dễ mang đến nguy hiểm cho họ. Anh về thôi, tiếp tục tu hành, tranh thủ thay đổi sớm cuộc sống này.
Lý Tư Kỳ sửng sốt:
- Cứ thế về sao? Hàn Thanh Thanh, Văn Vũ Nghiên, không hẹn bọn họ sao?
Tần Dương cười:
- Sao em còn nhiệt tình hơn anh vậy? Đã thông báo hết rồi, anh cũng đã giải thích cả rồi. Lúc trước đã làm liên lụy tới Văn Vũ Nghiên một lần, anh không muốn xảy ra lần thứ hai đâu.
Lý Tư Kỳ chớp mắt:
- Vậy chẳng phải em là người duy nhất cùng anh đón sinh nhật sao?
Tần Dương gật đầu:
- Đúng thế! May mà có em, nếu không, nếu không anh sẽ phải đón sinh nhật trong sự cô đơn, lẻ loi.
Trên khuôn mặt Lý Tư Kỳ hiện ra vài phần đắc ý:
- Do em thông minh mà, ha ha. Yên tâm đi! Hành tung của em rất bí ẩn, không ai có thể tìm ra em đâu.
Tần Dương không nhịn được cười, đưa tay nhéo mặt Lý Tư Kỳ:
- Được rồi! Bắt xe về đi. Anh không tiễn em nữa. Tiếp tục cố gắng, nâng cao kỹ năng diễn xuất. Nếu sang năm anh thành lập hãng phim, chắc chắn em sẽ là nữ diễn viên chính…
Đôi mắt Lý Tư Kỳ sáng lên:
- Được thôi! Quyết định như vậy nhé. Đáng tiếc anh không thể làm nam diễn viên chính, nếu không chắc chắn em sẽ rất vui!
Tần Dương cười nói:
- Anh không có bản lĩnh đó, em đừng có nghĩ đến nữa.
Lý Tư Kỳ nhìn xung quanh không có ai liền nhón chân lên, hôn Tần Dương một cái. Sau đó cô vẫy tay:
- Em đi đây! Hẹn gặp lại.
Tần Dương nhìn theo Lý Tư Kỳ bước đi với bộ dạng vui sướng tới bên đường bắt một chiếc xe rồi rời đi, trong mắt hắn ánh lên vài phần phức tạp.
Mối quan hệ giữa hắn và Lý Tư Kỳ…
Haizz
Tần Dương nghĩ mà cũng thấy đau đầu. Có lẽ cô ấy nói đúng. Bản thân hắn không muốn làm tổn thưởng bất cứ ai, không giỏi việc từ chối. Nhưng có thể nhiều khi, chính vì sự không từ chối đó mới thật sự làm tổn thương người khác.