Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 660 - Chương 670: Giẫm Bọn Chúng Dưới Chân Là Được!

Chương 670: Giẫm bọn chúng dưới chân là được!
 

- Ấy! Sao lại về rồi?

Mạc Vũ đang sắp xếp lại thảo dược được phơi ở trong sân biệt thự, nhìn thấy Tần Dương xách một cái túi nilong đi vào, biểu hiện của hắn có chút dị thường.

Tần Dương cười:

- Nghĩ đi nghĩ lại, con không đi tụ tập nữa. Dù sao thì bây giờ mọi phiền toái đang quấn lấy con, con không muốn để người khác phải gặp nguy hiểm.

Mạc Vũ trầm mặc vài giây rồi nở một nụ cười:

- Cũng tốt! Vừa hay một mình thầy ăn cơm tối nay cũng nhàm chán, đợi làm vài món, uống với con chút ít.

Đương nhiên Tần Vũ hiểu được ý tứ trong câu nói của Mạc Vũ. Hắn liền cười, giơ cái túi trong tay lên, vung vẩy trước mặt Mạc Vũ.

- Con mua được món vịt quay rất ngon, còn có cả bò nướng nữa, đều là những món nhắm rượu tuyệt vời.

Mạc Vũ cười ha ha. Ông đứng dậy, cầm một chiếc khăn trắng ở bên cạnh lên lau tay, rồi mỉm cười:

- Con giúp thầy lật hết đám dược liệu này lại, thầy đi làm cơm.

Tần Dương cười nói:

- Được ạ, lật xong con sẽ đi giúp thầy.

- Được!

Tần Dương quỳ xuống đất. Sau khi lật xong, hắn đi rửa tay rồi đi vào bếp. Mạc Vũ đang xử lý một con cá. Thấy Tần Dương bước vào, ông liền chỉ việc:

- Bóc củ tỏi đi!

Tần Dương đáp lại, rồi cầm mấy củ tỏi, đứng bên cạnh lột vỏ.

- Ba mẹ gọi điện cho con chưa?

Tần Dương lắc đầu:

- Con ăn cơm buổi trưa ở nhà chị gái. Cả nhà họ Lôi đều có mặt, còn có cả dì của con. Sau đó con cũng đã gọi điện cho ba mẹ rồi.

Mạc Vũ uh một tiếng, tiếp tục chuyên tâm mổ cá.

Tần Dương đột nhiên mở lời:

- Có thể chúng ta cần phải đi Nhật Bản một chuyến.

Con dao trong tay Mạc Vũ như thể có sinh mệnh, lướt trên thân con cá soạt, soạt, soạt. Từng miếng cả mỏng, đều đặn rơi xuống chiếc đĩa đặt ở bên dưới. Ông định làm canh cá cay. Những miếng cá này đương nhiền cần phải mỏng và đều nhau, như vậy mới nhanh chín, mềm và vừa miệng.

- Nhật Bản? Có chuyện gì sao?

Tần Dương nói khẽ:

- Hôm nay, Long Vương gọi điện thoại cho con. Ngoài việc chúc mừng sinh nhật ra thì ông ta còn nói cho con biết một chuyện.

- Uhm?

Mạc Vũ buông thõng con dao xuống, quay đầu lại. Mặc dù giọng nói của Tần Dương rất bình thản nhưng ông biết nhất định có chuyện gì đó.

- Theo như nguồn tin đáng tin cậy thì Số 2 đang ở Nhật Bản. Bọn chúng đang làm một lô vũ khí hóa học, chuẩn bị bán lô vũ khí này cho một tổ chức khủng bố. Long Vũ để con đi thi hành nhiệm vụ này, phá hoại hành động của bọn chúng, biết đâu có thể thông qua đó tóm được Số 2. Hơn nữa theo như Long Vương nói thì giao dịch này cực kỳ quan trọng, hoàn toàn có khả năng Số 0 cũng sẽ đến Nhật Bản. Nói không chừng còn có cơ hội đối mặt với Số 0!

Lông mày của Mạc Vũ hơi rướn lên:

- Tin tức do Số 6 nói ra sao?

Tần Dương gật đầu:

- Vâng! Bọn họ đã xác minh tính chân thực của tin tức trong giai đoạn này rồi.

- Được thôi!

Mạc Vũ lộ vẻ tươi cười trên khuôn mặt:

- Chẳng phải Số 6 đã từng nói Số 2 là kẻ biết rõ thân phận thật sự của Số 0 sao? Nếu có thể bắt được Số 2 thì có thể sẽ xác nhận được thân phận của Số 0.

Tần Dương mỉm cười:

- Đúng vậy, con cũng nghĩ như thế. Có điều con nghĩ Số 0 chắc chắn là kẻ có mối thù sâu đậm với thầy. Nếu không, y sẽ không quấn lấy thầy nhiều năm không chịu buông bỏ như vậy đâu. Trong lòng thầy có hoài nghi đối phương điều gì không?

Mạc Vũ chau mày, thần sắc thoáng chút do dự:

- Cũng có vài đối tượng tình nghi, nhưng trong đó cũng có người tìm ra, lại cũng có người mai danh ẩn tích rất nhiều năm, vì vậy không thể nào xác nhận được.

Tần Dương gật đầu thấu hiểu:

- Thôi được! Bất luận thế nào thì chung quy đây cũng là một cơ hội. Biết đâu chúng ta lại có thể vất vả một lần, nhàn nhã suốt đời mà giải quyết được hết mọi phiền phức.

- Hi vọng như vậy!

Mạc Vũ đáp lại một câu, sau đó trả lời một cách chắc chắn:

- Về nhiệm vụ, con quyết định là được. Dù sao thì không chừng con còn có kinh nghiệm phong phú hơn thầy ở phương diện này. Thầy và con cùng đồng hành là được.

- Dạ!

Hai thầy trò bận rộn cả nửa ngày trời. Một bàn cơm thịnh soạn được bày trên bàn. Mạc Vũ mở một chai rượu, Tần Dương vội vàng rót rượu cho Mạc Vũ.

- Tiểu Dương! Chúc mừng sinh nhật! Hi vọng tương lai mỗi ngày, mỗi năm sắp tới của con đều bình an!

Tần Dương nâng chén rượu lên:

- Cảm ơn sư phụ.

Hai người nhấp môi, Mạc Vũ gắp một đũa rau, cười nói:

- Sinh nhật của con, đã mấy năm rồi hai ta không cùng ăn bữa cơm. Thời gian trôi đi nhanh quá, chớp mắt một cái con đã thành người lớn rồi.

Tần Dương cười ha ha:

- Đúng vậy! Từ sau khi con rời đi vào năm 16 tuổi đến nay chưa từng lại ăn cơm cùng nhau, đã năm năm rồi.

Ánh mắt Mạc Vũ dán chặt vào Tần Dương:

- Tới Trung Hải đã hơn một năm rồi. Trong một năm nay, con đã trải qua nhiều cuộc chiến bên bờ sinh tử, còn phải chịu đựng rất nhiều áp lực và thách thức, con có cảm thấy…mệt không?

Tần Dương cười nói:

- Vẫn ổn ạ! Mấy năm trước, khi con còn làm nhiệm vụ ở bên ngoài thì cũng không hề nhẹ nhàng gì. Người sống thì phải chịu mệt, sự thoải mái chỉ dành cho người chết thôi.

Mạc Vũ khẽ thở dài:

- Thực ra có nhiều khi, thầy cảm thấy rất có lỗi khi thấy con gặp phải những chuyện đó. Mặc dù thầy dạy con rất nhiều loại bản lĩnh, khiến con trở nên lợi hại hơn, xuất sắc hơn so với người bình thường nhưng những tình huống con phải đối mặt thì khó khăn hơn không biết bao nhiêu lần so với người khác, thậm chí còn là rủi ro sống chết. Theo như gia cảnh của con, dù con chỉ là một người bình thường thì bây giờ cũng là một người thừa kế vô cùng giàu có. Đúng ra cuộc sống của con phải thật an nhàn, thoải mái, chứ không phải trải qua nững nguy hiểm khủng khiếp như thế này.

Tần Dương cười nói:

- Sư phụ! Sao hôm nay lại đa sầu đa cảm vậy? Điều này không giống thầy ngày thường chút nào hết?

Mạc Vũ nhìn điệu cười hềnh hệch của Tần Dương thì khẽ cười:

- Có lẽ là do tuổi cao rồi. Bình thường không có việc gì thì thích nghĩ ngợi lung tung. Hồi còn trẻ, lúc nào cũng nghĩ tiến về phía trước, không ngừng tiến lên. Hoặc là cũng có thể đến độ tuổi này rồi mới có nhiều thời gian dừng lại để suy nghĩ hơn. Có đôi lúc nghĩ, có những chuyện mà nếu lúc đó làm theo cách khác thì có lẽ sẽ đạt được một kết quả khác rồi.

Tần Dương mấp máy miệng:

- Sư phụ! Thầy đang nói đến…dì Thu ạ?

Ánh mắt Mạc Vũ thoáng qua một chút phiền muộn, nhưng nó nhanh chóng biến mất. Một điệu cười nhẹ nhàng hiện ra trên khuôn mặt ông:

- Ừ! Nhưng điều thầy nói không chỉ đơn thuần là chỉ bà ấy mà còn rất nhiều những người khác, việc khác nữa. Con người, không ai hoàn thiện cả, luôn có những chuyện để lại sự tiếc nuối. Nhiều khi quay đầu lại sẽ cảm thấy mình đã làm không tốt.

Tần Dương cười nói:

- Thực ra điều đó rất bình thường. Đây chẳng phải giống như việc các bậc cha chú truyền lại kinh nghiệm, hi vọng chúng ta đi ít đường vòng, nhưng khi bọn họ còn trẻ, các bậc cha chú cũng lại dạy y như vậy với hi vọng bọn họ đi đường tắt, ấy thế mà bọn họ cũng không chịu nghe theo hoặc là nghe không lọt tai, đến cuối cùng vẫn đi những con đường vòng hoặc đi nhầm đường hay sao? Có rất nhiều việc, chỉ khi chúng ta tự đi, tự trải nghiệm thì mới là cuộc đời của chúng ta.

- Con cảm thấy mỗi người đều là một cá thể đơn độc khác nhau. Không chỉ bởi vì tướng mạo khác mà còn bởi vì tính cách, trải nghiệm, tình cảm vân vân của họ cũng khác. Có ai mà dám nói cả đời này chưa từng làm sai việc gì không? Biết suy nghĩ là được, không cần phải xoắn xuýt lên. Nếu không, bước chân con người sẽ bị ràng buộc, không thể nào tiến lên được.

- Có thể hiện tại đúng là con gặp phải rất nhiều nguy hiểm, nhưng con không cảm thấy làm sao cả. Người ra sao thì cuộc sống sẽ như vậy. Con tin chỉ cần thầy trò chúng ta đồng lòng thì không có khó khăn nào lại không thể vượt qua, không có kẻ địch nào lại không thể đánh đổ!

Tần Dương nhìn Mạc Vũ đang ngồi đối diện, trên khuôn mặt hắn nở ra một nụ cười xán lạn:

- Người sống ở đời, ai mà không có kẻ thù chứ! Chỉ cần bọn chúng dám đến, chúng ta giẫm chúng dưới chân là được.
Bình Luận (0)
Comment