Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 661 - Chương 671: Bí Mật Hành Động

Chương 671: Bí mật hành động
 

Tần Dương ngồi trước máy tính, nét mặt có phần nghiêm trọng.

Màn hình máy tính hiện ra những dữ liệu liên quan đến nhiệm vụ lần này. Theo như dữ liệu thì những kẻ liên quan đến việc đầu cơ trục lợi lô vũ khí hóa học lần này không chỉ có Hắc Thủ

Mà còn có tổ chức Kikushin của nước Nhật sở tại.

Kikushin trên danh nghĩa là một liên minh thương mại, nhưng bên trong thực chất là một băng nhóm xã hội đen. Dù gì thì Nhật Bản cũng là một quốc gia rất thịnh hành các băng nhóm xã hội đen, thậm chí có rất nhiều tổ chức đã được hợp pháp hóa. Đến ngay cả những người dân văn phòng bình thường cũng gia nhập vào những tổ chức này.

Trong một số công việc, có thể là việc bạn tìm cách sát giúp đỡ giải quyết còn không nhanh và hiệu quả bằng tìm xã hội đen đến giúp.

Băng nhóm xã hội đen của Nhật Bản trải rộng khắp đất nước, thế lực mạnh nhỏ đều có. Thế lực mạnh nhất đương nhiên là do băng nhóm Sugikuchi nổi tiếng thế giới đứng đầu. Quy mô những băng nhóm này, nhỏ thì vài người, mười mấy người, lớn thì cả ngàn người, thậm chí cả vạn người.

Quy mô thành viên của Kikushin không lớn nhưng thực lực thì rất mạnh. Bởi vì Fukiwara Akagi, kẻ thành lập Kikushin là một tu hành giả có thực lực mạnh, tinh thông việc sử dụng dao, là kẻ thuộc đao khách cấp đại sư.

Phương pháp tu hành của tu hành giả Nhật Bản về cơ bản giống với của tu hành giả Hoa Hạ, đó là có những điểm rất đặc biệt. Ví dụ như, Ninja là phương pháp rất có ý nghĩa nhưng thực lực và cấp độ thì lại không rõ ràng như khiếu huyệt của Hoa Hạ, chỉ đại khái phân thành giai đoạn phá khí: lĩnh ngộ và tu hành phát ra nội khí, giai đoạn khí thăng: nội khí được nâng lên và giai đoạn đại sư: thực lực tinh thâm. Ba cảnh giới này phân ra thì đối ứng với các giai đoạn nhập môn, tiểu thành và đại thành cảnh của tu hành giả Hoa Hạ.

Fujiwara Akagi không chỉ là một tu hành giả có thực lực cực mạnh mà còn là một thương nhân xử lý mọi việc hết sức trơn tru. Y quen biết không ít quan chức quyền quý, được gọi là “cổ tay thông thiên”. Cũng chính vì khả năng cực lớn đó mà Hắc Thủ mới lựa chọn hợp tác với y để đả thông những con đường cần thiết.

Dựa vào tin tức đặc công được cử đi phản hồi về thì ngoài năm quả bom có độc khí bị mất trộm ra còn có một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ. Đầu của viên đạn hạt nhân này không phải do Nhật Bản sản xuất mà lấy từ Nga tới, niên đại của nó khá lâu rồi. Mặc dù có thể uy lực của nó không thể bằng với đầu đạn hạt nhân của khoa học kỹ thuật mới nhất hiện nay nhưng nếu như thật sự phát nổ thì đầu đạn hạt nhân vẫn cứ là đầu đạn hạt nhân, dù hơi nhỏ một chút, niên đại hơi lâu một chút, không phá hủy được cả một thành phố thì phá hủy nữa thành phố cũng không thành vấn đề.

Trước mắt, phía bên Nhật Bản đã điều tra số vũ khí mất tích này. Vốn dĩ Hoa Hạ không cần phải nhúng tay vào nhưng vì có liên quan tới Hắc Thủ. Kẻ sáng lập Hắc Thủ là người Hoa Hạ. Về phương diện này Hoa Hạ vẫn luôn muốn phá hủy được Hắc Thủ nên sự việc này chính là một cơ hội đối với Hoa Hạ. Vậy nên Long Vương quyết định cử Tần Dương bí mất đi Nhật Bản, hi vọng có thể thu hoạch được chút gì đó.

Huống hồ Long Vương và Mạc Vũ tâm đầu ý hợp. Hắc Thủ luôn nhằm vào thầy trò Mạc Vũ, không ít lần đã ra tay với ông, còn thiếu chút nữa là hại chết Tần Dương. Giờ đây còn có cả giải thưởng hai ngàn mua mạng đang treo ở đó. Tần Dương lại là thành viên của Long Tổ, đương nhiên Long Vương hi vọng có thể giúp Tần Dương giải quyết được vấn đề khó khăn này.

Tần Dương và Mạc Vũ lẳng lặng đáp xuống Osaka, sau đó tiếp nhận lại công việc với đặc công sở tại đang phụ trách công việc điều tra ở đây.

Đặc công ngoại cần là một người đàn ông tầm ba mươi tuổi: đầu đinh, nước da ngăm đen, vẻ mặt giàu kinh nghiệm. Hắn ta lái một chiếc xe tới sân bay đón hai người bọn họ tới nơi mà hắn ẩn thân.

- Tình hình hiện tại thế nào?

Sau khi hỏi han một cách đơn giản, Tần Dương liền đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu hỏi chuyện Tôn Kiện.

Tôn Kiện lấy hai chai nước từ trong tủ lạnh ra, đưa cho mỗi người một chai:

- Lô hàng đó vẫn ở trong thành phố. Có lẽ bọn chúng chuẩn bị đi theo đường đặc biệt, vận chuyển lô hàng đó tới bờ biển, sau đó lợi dụng đường thủy để vận chuyển chúng ra khỏi Nhật Bản.

Fujiwara Akagi rất có thể lực ở Osaka, thậm chí hắn còn có cả một công ty vận tải đường thủy trong tay, hoàn toàn có khả năng làm được chuyện đó.

Tần Dương ừ một tiếng:

- Có biết địa điểm cất trữ đồ không? Hoặc là, vị trí người của Hắc Thủ?

Tôn Kiện lắc đầu:

- Đồ được cất trữ ở đâu thì không rõ lắm, nhưng tôi luôn theo sát một thằng nhỏ trong đám bọn chúng. Nếu như có đồ cần phải đi chuyển thì chắc chắn y sẽ tham gia. Hiện tại phía bên Nhật Bản cũng đã điều tra vụ việc này rồi. Chắc bọn chúng sẽ nhanh chóng tìm cách đẩy lô hàng này đi, nếu không, sẽ rất dễ bị phát hiện.

Tần Dương chau mày:

- Vậy chẳng phải bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đợi hay sao?

Tôn Kiện cười nói:

- Đương nhiên cũng có thể chủ động ra quân, nhưng một khi ra tay thì chẳng khác gì đánh rắn động cỏ. Nếu như bị đứt manh mối giữa chừng thì có thể chúng ta sẽ mất hoàn toàn thông tin về bọn chúng. Có thể theo sát được thằng nhóc đó đến ngày hôm nay cũng đã phải tốn rất nhiều tinh lực của chúng tôi mới đào móc ra được đấy.

Tần Dương quay đầu lại nhìn Mạc Vũ. Mặc Vũ dựa người trên ghế sopha. Mặc dù rất chăm chú lắng nghe nhưng rõ ràng là ông không hề có ý định phát biểu ý kiến gì.

- Con quyết định là được. Thầy nghe theo sự sắp xếp của con.

Tần Dương suy nghĩ:

- Ngoài ra còn có tin tức nào đáng tin cậy không? Những loại hữu dụng ấy?

Tôn Kiện lắc đầu:

- Hết rồi. Người của tôi đang tập trung toàn bộ lực lượng giám sát thằng nhóc kia. Tôi nhận được mệnh lệnh là phối hợp hành động với các cậu, nghe theo mệnh lệnh của cậu, vậy nên hành động thế nào thì đều do cậu cả.

Tần Dương từ từ mở nắp chai nước suối ra, chậm rãi uống một ngụm, đầu óc suy nghĩ một cách nhanh chóng.

- Anh khẳng định nếu như lô hàng kia được di chuyển thì thằng nhóc đó sẽ tham gia không? Có khi nào xảy ra chuyện hàng đã được dời đi nhưng người của anh vẫn đang tiếp tục giám sát thằng nhóc đó mà không hề hay biết?

Tần Dương nhìn chằm chằm vào Tôn Kiện, ánh mắt nghiêm túc. Dường như lo lắng đối phương hiểu lầm, hắn liền bổ sung thêm:

- Không phải tôi phủ nhận sự nỗ lực của mọi người, cũng không phải tôi nghi ngờ điều gì nhưng sự việc này cực kỳ quan trọng đối với việc làm tan rã và phá hủy Hắc Thủ, nên tôi cần một vài tin tức có thể chắc chắn xác nhận là không hề có sai sót. Nếu như bỏ lỡ mất lần này thì không biết cơ hội tiếp theo sẽ phải đợi bao lâu nữa.

Tôn Kiện không hề tức giận. Dù sao thì mỗi lần đặc công hành động đều cần phải đánh giá chính xác tình báo. Đặc công luôn hoàn thành những nhiệm vụ bất khả thi trong những hoàn cảnh cực kỳ khó khăn với số lượng người cực ít. Nếu như tình báo có sai sót gì thì sẽ xảy ra vấn đề rất lớn.

Ví dụ như, gây chết người.

- Vâng! Tôi khẳng định, y nhất định sẽ tham gia lần hành động di chuyển cuối cùng.

Tần Dương hơi dựa người về phía sau:

- Vậy chúng ta cứ từ từ chờ đợi vậy! Bọn tôi còn phải tới khách sạn. Nếu như có tin tức gì thì hãy thông báo cho chúng tôi trước tiên nhé.

- Được!

Mặc dù Tôn Kiện cũng là một đặc công nhưng hắn chỉ là một người bình thường. Trong thời gian này, không chỉ có những hung đồ được trang bị nòng súng đầy đủ mà còn có những cao thủ tu hành gỉa đáng sợ, lợi hại hơn cả hung đồ. Vậy nên, hắn ta chịu trách nhịệm thám thính tin tức, chứ không phải chiến đấu cụ thể.

Nhiệm vụ cụ thể vẫn phải dựa vào sự đột kích của hai người là Tần Dương và Mạc Vũ. Chắc chắn thực lực của Tần Dương không thể bằng Hắc Thủ Số 2, nhưng có Mạc Vũ ở đây thì sẽ không xảy ra vấn đề gì cả.

Ngay khi Tần Dương và Mạc Vũ quay về một khách sạn đã đặt trước không xa chỗ đó để check in thì một chiếc phi cơ trực thăng bay vào một trụ sở quân sự ở ngoại ô thành phố Osaka, sau đó đáp xuống ngay tại khu căn cứ.

Cửa khoang máy bay mở ra, một gã đàn ông trung niên mặc âu phục cùng với một người phụ nữ trẻ tuổi tầm hai mươi bốn, hai mươi lăm mặc áo choàng bước xuống máy bay. Hai kẻ mặc quân phục bước tới đón tiếp họ.
Bình Luận (0)
Comment