Chương 675: Hoa lửa
Đôi mắt của Số 2 hơi nheo lại, ánh lên thêm vài phần nguy hiểm.
- Ngày Fujiwara! Ý của ngài là gì vậy?
Fujiwara Akagi cười lạnh lùng và nói:
- Thứ mà các anh mang tới chỉ là một đống sản phẩm máy móc mũi nhọn đang chuẩn bị rời khỏi Nhật Bản, đi lậu bằng thuyền của tôi, nhưng trên thực tế thì khác biệt nhiều lắm đấy. Lẽ nào cái mà các anh gọi là sản phẩm khoa học với thiết kế mũi nhọn là chỉ một lô vũ khí hóa học và một đầu đạn hạt nhân cỡ nhỏ cổ lỗ sĩ nhưng vẫn tồn tại uy lực sao?
Trong lòng Số 2 bỗng trùng xuống:
- Ngài Fujiwara cảm thấy giá trước đây không được tốt lắm sao? Tôi có thể tăng giá ban đầu lên, coi như là một chút bù đắp cho ngài Fujiwara. Ngài thấy thế nào?
Fujiwara Akagi cười lạnh lùng:
- Đừng nói đến những vũ khí hóa học kia, chỉ nói tới đầu đạt hạt nhân thôi thì e rằng giá trị cũng không thể đo lường được rồi. Anh đưa ra có một chút tiền như vậy để lấy chúng khỏi tay tôi, có phải là quá keo kiệt không?
Ánh mắt của Số 2 trở nên đậm đặc sát khí trong tích tắc, nhưng bóng đêm đen đạc đã che đậy giúp hắn ánh mắt đó.
- Ngày Fujiwara! Tôi thừa nhận lúc trước không nói ra sự thật cho ngài, nhưng điều này không gây ảnh hưởng quá lớn đến sự hợp tác của chúng ta. Dù gì thì tôi cũng chỉ mượn mối quan hệ và tàu của ngài. Dù thứ mà tôi làm là gì thì cũng đều không gây khác biệt nhiều tới ngài. Ngài chỉ cần giúp chúng tôi xuất hàng đi thì mọi việc không thành vấn đề gì cả.
Số 2 hơi dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào Fujiwara Akagi:
- Ngài nói đi! Rốt cuộc ngài muốn giá như thề nào thì mới hài lòng?
Fujiwara Akagi đã sớm nhận được sự dặn dò của Ono Akita nên đáp lại không chút do dự:
- Gấp ba lần mức giá lúc trước. Ngoài ra ấy mà, tôi cần phải xem hàng. Tôi đã nghe nói về đầu đạn hạt nhân từ rất nhiều năm nay rồi, nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bao giờ. Hôm nay dù có thế nào cũng phải trải nghiệm.
Số 2 đeo mặt nạ nên không thể nào nhìn thấy sự thay đổi thần sắc trên khuôn mặt của y. Y đáp lại một cách sảng khoái:
- Gấp ba thì gấp ba. Quyết định rồi nhé! Ngài muốn xem đầu đạn hạt nhân cũng không vấn đề gì, nhưng tôi muốn hỏi một chút, sao ngài lại biết được thứ tôi đang vận chuyển là cái gì?
Fujiwara Akagi cười lạnh lùng:
- Cậu nghĩ những gì bản thân cậu làm không chê vào đâu được sao? Đừng quên rằng đây là Nhật Bản, và ở đây đang là Osaka. Những thứ mà tôi muốn biết thì không có gì là không nghe ngóng được hết.
Số 2 giơ tay lên, chỉ vào Fujiwara Akagi, dường như muốn nói gì đó nhưng rốt cuộc thì y lại phất tay:
- Được! Làm theo những gì ngài nói! Hi vọng sau khi xem xong ngài sẽ thực hiện đúng lời hứa, nếu không, ngài Fujiwara Akagi lợi hại thì lợi hại nhưng Hắc Thủ chúng tôi cũng không phải ngồi không đâu.
- Điều đó thì đương nhiên rồi.
Fujiwara Akagi cười và nói:
- Ai mà không biết uy danh của Hắc Thủ ở Châu Á này chứ. Không phải tôi cố ý gây khó khăn cho các cậu nhưng đúng là những thứ đồ này rất phiền toái, có khả năng sẽ khiến chúng tôi gặp rắc rối. Lúc trước các cậu giấu giếm tôi, khiến tôi cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Số 2 không muốn nói nhảm với Fujiwara Akagi liền quay người, phất tay:
- Khiêng hết đống hàng xuống!
Hơn mười gã đàn ông cầm súng ống chạy nhanh lên xe vận tải, nhanh chóng khiêng ba thùng hàng vuông vức với một thùng hàng hình chữ nhật xuống, sau đó bê tới trước mặt Số 2.
Số 2 chỉ vào thùng hình chữ nhật rồi nói với Fujiwara Akagi:
- Đây là thứ mà ngài muốn xem, ngài tự xem đi.
Fujiwara Akagi gật đầu, bước tới phía trước. Hai người Ono Akita và Yamaguchi Rika cũng cùng bước tới.
Chiếc thùng nhanh chóng được mở ra, để lộ ra thằng nhóc bằng vàng.
Fujiwara Akagi gúi đầu, nhìn kỹ vài lần, khuôn mặt lộ ra sự thất vọng:
- Nhìn cũng chẳng khác gì cục sắt, hình như cũng chẳng có gì đặc biệt.
Số 2 nói một cách thản nhiên:
- Vốn dĩ chẳng có gì đặc biệt, bây giờ có thể chất lên thuyền được chưa? Kéo dài thời gian càng lâu thì càng dễ xảy ra vấn đề.
Fujiwara Akagi lùi lại vài bước, đột nhiên lộ ra điệu bộ tươi cười:
- Thật xin lỗi, tôi tự nhiên lại muốn đổi ý rồi.
Đôi mắt của Số 2 nhíu lại vài phần, để lộ ra vài ánh nhìn lạnh thấu xương:
- Ngài Fujiwara, ý của ngài là gì vậy?
Fujiwara Akagi không nói gì, mà quay đầu nhìn Ono Akita ở bên cạnh.
Ono Akita muốn hắn kiểm tra mấy thứ này là thiệt hay giả. Hiện tại đã kiểm tra xong, đương nhiên cũng tới lúc kéo lưới rồi.
Ono Akita mở miệng đầy lạnh lùng:
- Ra tay!
Cùng với lời nói của Ono Akita, rừng cây vốn dĩ yên tĩnh ở bên cạnh bỗng nhiên có động tĩnh. Từng tia hồng ngoại đột nhiên xuất hiện, những chấm đỏ xuất hiện trên cơ thể của đám hạ thủ của Số 2. Đồng thời, những bóng người từ trong rừng bước ra, đi thành hình bao vây mà bước tới.
Ánh mắt của Số 2 biến đổi gấp gáp. Mặc dù đám người kia vẫn chưa bao vây hết, nhưng việc họ được điều phối một cách chặt chẽ như thế thì không có kẻ nào khác ngoài quân đội.
- Fujiwara Akagi, ông bán đứng tôi! Lẽ nào ông không sợ sự báo thù của Hắc Thủ sao?
Biểu hiện của Fujiwara Akagi trông vô cùng bất đắc dĩ:
- Hai vị đây là đặc phái viên của tổng cục xử lý sự việc đặc biệt Tokyo. Việc các cậu làm là phạm pháp, giơ tay chịu trói đi. Tôi không cố ý đối đầu với Hắc Thủ, nhưng nếu tôi không làm như vậy thì sẽ chết ngay lập tức. Cậu Nhị, cậu đừng trách tôi!
Số 2 quay đầu, lướt nhìn qua đám quân nhân được trang bị vũ khí đầy đủ đang vây tới. Ít nhất cũng bốn, năm mươi người. Nhìn khoảng cách, sự phối hợp giữa bọn họ là biết rằng họ chính là những quân nhân chuyên nghiệp được huấn luyện một cách nghiêm chỉnh, phối hợp ăn ý, thậm chí, còn có thể là đội quân đặc chủng.
- Lẽ nào ông cho rằng chỉ dựa vào bọn chúng sẽ khiến bọn tôi giơ tay chịu trói sao?
Ono Akita nhìn chằm chằm Số 2 một cách lạnh lùng, giọng nói của ông cũng trở nên lạnh lẽo:
- Không đầu hàng thì chết!
Số 2 không nói gì, nhưng ánh mắt thì nhìn về phía mảnh rừng rậm sau lưng đám quân nhân đang tiến lại gần kia. Ánh mắt y thật lạnh lùng, y nói lớn:
- Chúng mày định nổ súng thì nổ. Trong những chiếc thùng này đều là vũ khí hóa học với độc tính cực mạnh. Chỉ cần một viên đạn bắn trúng kích nổ chúng thì toàn bộ đám người ở đây đều không sống nổi!
Sắc mặt Ono Akita khẽ trở nên lạnh lùng, ánh mắt ông quét qua những chiếc thùng rồi lạnh giọng ra lệnh:
- Cẩn thận súng đạn, không được bắn trúng thùng, bên trong có vũ khí hóa học. Một khi bùng nổ thì toàn bộ chúng ta sẽ phải chết!
Người khác không biết bên trong có thứ gì nhưng Ono Akita thì biết rất rõ.
Đám quan nhân đang vây tới lập tức dừng lại, biểu lộ sự do dự.
Đám nhãi này đều cầm súng cơ mà. Bọn chúng bắn về phía mình thì không sao. Mình mà bắn về phía chúng sẽ bắn trúng thùng, có thể dẫn đến việc nổ tung vũ khí hóa học…
Thế này thì đánh cái rắm à!
Điều này giống như việc một người đang cầm trong tay quả lựu đạn đã kéo chốt sẵn, xung quanh hắn là những người đàn ông vạm vỡ, hung hãn. Tên này có thể tấn công không chút è dè gì, nhưng đám đàn ông to lớn, vạm vỡ kia lại không dám đánh hắn.
Bởi vì bất cứ lúc nào cũng có thể khiến hắn ta buông lỏng tay và cả nhà cùng game over.
Điều này thật không công bằng!
Đúng vào giây phút giằng co này thì một bóng đen giống như hồn ma xuất hiện từ trong khu rừng. Y nấp ở cạnh một tảng đá lớn, tiện tay nhặt một viên đá cuội ở dưới đất lên, dùng lực bóp, viên đá cuội liền bị bóp thành vô số những viên đã nhỏ cỡ ngón tay cái.
Bóng đen lại tiện tay búng ngón tay cái, từng viên đá vỡ bắn ra trong không trung.
Không hề có tiếng súng, không hề có ánh lửa, chỉ có tiếng rít rất nhỏ của viên đá đang bay xẹt trong không trung, bị giấu lẫn vào tiếng sóng bên bờ biển.
- Vèo!
- Vèo!
Đám quân nhân ôm súng kia bỗng nhiên ngã xuống bờ cát trong im lặng, giống như thể bị một bóng ma vô hình tấn công vậy…