Chương 678: Người đẹp, đừng có xoắn xuýt với sự tồn tại của chúng tôi
Chiếc xe dừng lại. Tần Dương bước xuống. Trên khuôn mặt hắn cũng đeo một chiếc mặt nạ vô cùng đơn giản.
Ra tay đánh ngất Linh thị đương nhiên là Mạc Vũ. Và cũng chỉ có ông mới có được thực lực kinh khủng đến như vậy.
Ono Akita với cơ thể đầm đìa máu tươi vừa mới đi tới Quỷ Môn quan một chuyến nên trong lòng vẫn còn đôi chút sợ hãi.
Ông ta nhìn hai con người bí ẩn bỗng nhiên xuất hiện với đôi mắt tràn đầy sự đề phòng.
Mặc dù việc được đối phương cứu mạng khiến ông ta cảm thấy rất cảm kích, nhưng đối phương lại đeo mặt nạ, không nói một lời nào.
Là địch hay là bạn vẫn còn chưa rõ.
- Các người là ai?
Tần Dương hướng về phía Mạc Vũ gật đầu, sau đó quay về phía Ono Akta cười nói:
- Chúng tôi là sứ giả chính nghĩa, là kẻ địch của Hắc Thủ. Chúng tôi tới để giúp các ông.
Ono Akita trầm giọng:
- Tôi là Ono Akita của Tổng cục xử lý sự kiện đặc thù của Tokyo. Xin mời làm rõ thân phận.
Mạc Vũ đi về hướng Ono Akita, đưa tay ra một cách cực kỳ thân thiện. Nhìn bộ dạng thì có vẻ là ông muốn bắt tay với Ono Akita.
Tần Dương đứng bên cạnh mỉm cười:
- Vị này là bạn của tôi, ông ấy tên là…
Ono Akita nghe thấy Tần Dương mở lời giới thiệu thân phận của Mạc Vũ, lại thấy thái độ rất hữu hảo, đưa tay ra bắt của Mặc Vũ thì cũng vô thức đưa tay ra.
Ngay khi tay của hai người vừa nắm lại với nhau thì bàn tay của Mạc Vũ đột nhiên lật lại giống như một con rắn độc, bấm vào đường mạch của Ono Akita trong nháy mắt.
Ông dùng lực kéo khiến cơ thể của Ono Akita bị khống chế, căn bản không thể phản kháng. Ono Akita ta bị kéo lại. Mạc Vũ dùng một chưởng bổ vào cổ, khiến ông ta bị hôn mê bất tỉnh một cách gọn lẹ.
Mạc Vũ nghiêng đầu nói:
- Nhanh lên!
Tần Dương uhm một tiếng rồi quay đầu đi về hướng mấy cái thùng gỗ đang được xếp chồng lên nhau trên bãi cát.
Mạc Vũ thì lôi theo Ono Akita đi phía sau Tần Dương. Tay phải của ông bấm lấy cổ của Ono Akita, chỉ cần hơi dùng lực một chút là cái cổ ấy sẽ bị gãy cái rắc.
Fujiwara Akagi cầm kiếm Nhật, Yamaguchi Rika thì cầm súng ngắn. Cả hai đều nhắm chuẩn về phía Tần Dương và Mạc Vũ đang đi tới.
- Dừng lại! Các người là ai, buông ông ấy ra!
Tần Dương cười nói:
- Bình tĩnh một chút! Chúng tôi không phải là kẻ địch của các người. Chúng tôi tới đây chỉ là để đối phó với Hắc Thủ, tiện thể làm một vài việc nhỏ. Chúng tôi không có hứng thú với đống đồ này, sẽ để lại cho các người báo cáo kết quả công tác.
Tần Dương nói như vậy thì bầu không khí “gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây” ngay tại hiện trường mới dịu đi được vài phần.
Mạc dù Ono Akita bị rơi vào tay đối phương và hôn mê bất tỉnh, nhưng bọn họ cũng đã thấy đấy, nếu như không phải vì lúc nãy có người đeo mặt nạ kia ra tay thì e rằng Ono Akita đã chết rồi.
Nếu như Ono Akita chết rồi thì sợ rằng gã cao thủ bị người đeo mặt nạ đánh cho hôn mê và còn cả cái tên ẩn nấp trong rừng cùng công kích kia sẽ không để bất kỳ ai sống sót.
Tính ra thì ít nhất cái gã đeo mặt nạ này cũng là ân nhân cứu mạng của mọi người tại đây. Mặc dù không phân địch ta, nhưng trong lòng mọi người cũng không còn cảm giác căng thẳng như lúc trước nữa.
- Các anh muốn gì?
Tần Dương cười nói:
- Yên tâm! Chúng tôi sẽ không làm hại bất cứ ai. Chúng tôi chỉ muốn mang tên Hắc Thủ kia đi là được. Ngoài ra, muốn mời các người hợp tác một chút, tốt nhất là hạ súng xuống. Nếu không, chẳng may súng cướp cò thì người có khả năng chết trước tiên chắc sẽ ngài Ono này đấy.
Hơi dừng lại môt chút, Tần Dương mỉm cười:
- Huống hồ, nếu như chúng tôi đúng là kẻ địch của các anh thì chúng tôi hoàn toàn có thể đợi bọn chúng giết xong mọi người rồi mới xuất hiện. Chúng tôi xuất hiện sớm như vậy là bởi vì không chịu được việc mọi người bị chết hết sạch trong tay Hắc Thủ.
Yamaguchi Rika nhìn chằm chằm Tần Dương, trong mắt ánh lên vài phần do dự. Vài giây sau cô kiền giơ tay lên:
- Hạ súng xuống, giữ vững sự cảnh giác!
Đám quân nhân còn sống sốt ở xung quanh liền buông súng xuống, nhưng vẫn cảnh giác hai người Tần Dương như cũ.
Tần Dương đi tới bên cạnh đầu đạn hạt nhân, mở chiếc thùng ra, sau đó lanh lẹ tiến hành việc tháo gỡ và phá hủy.
Ánh mắt của Yamaguchi Rika nhìn chằm chằm vào tay tần Dương:
- Anh đang làm gì vậy?
Tần Dương trầm giọng nói:
- Thứ này quá nguy hiểm, giữ lại là một tai họa. Chỉ là tôi giúp các người tiêu hủy nó. Sau này sẽ không còn ai để ý tới nó nữa.
Yamaguchi Rika ngăn lại, nói:
- Anh không thể làm như vậy được!
Tần Dương trả lời một cách gọn gàng:
- Tôi có thể làm như vậy. Cô không ngăn nổi bọn tôi đâu. Cho dù có gộp cả mạng của cô và tất cả đám người ở đây cũng không thể. Cho nên, vì sự an toàn của bọn cô và toàn thể mọi người, cô nên bình tĩnh một chút đi! Ít nhất thì bọn cô vẫn còn sống, sự nỗ lực của các người đã đạt được kết quả tốt đẹp, những thứ đồ này không bị vận chuyển lậu ra bên ngoài, không tạo ra những cuộc tấn công khủng bố. Như vậy chẳng phải đã quá đủ rồi sao?
Yamaguchi Rika biết những lời Tần Dương nói đều là thật.
Đúng là không ai trong bọn họ có thể ngăn cản nổi Tần Dương. Hơn nữa đối phương cũng chỉ có hai người, không thể nào mang đống đồ này đi được.
Mặc dù bọn họ đã phá hủy đầu đạn hạt nhân, nhưng dù sao thì cũng đã giúp bọn cô rất nhiều: cứu mạng và cũng giúp bọn cô hoàn thành nhiệm vụ.
Động tác của Tần Dương rất nhanh. Hắn gỡ bỏ một vài linh kiện phía bên trên một cách thuần thục, sau đó nhặt một hòn đá cuội rắn chắc bên cạnh lên, đập đập để tháo rời một vài bộ phận, rồi sau đó đập nát vụ những thứ nằm ở bên dưới chúng.
Đám người đứng vòng ở xung quanh nhìn thấy hành động thô bạo của Tần Dương thì ánh mắt kẻ nào kẻ nấy đều thay đổi.
Nó là một đầu đạn hạt nhân đấy!
Anh đập đập, gõ gõ đầy bạo lực như vậy, có khi nào sẽ phát nổ không?
Nếu như nổ thật, thì e rằng đến cặn bã của toàn bộ người ở đây cũng không còn tí gì…
Sau khi Tần Dương phá hủy hoàn toàn một vài thứ nằm bên trong thì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ và khác thường của mọi người thì khuôn mặt sau lớp mặt nạ của Tần Dương không nhịn được liền nở nụ cười.
- Không cần sợ hãi. Đây là đầu đạn hạt nhân, không phải là bom bình thường mà va va chạm chạm một cái là sẽ nổ. Muốn dẫn nổ một đầu đạn hạt nhân là một việc đòi hỏi công nghệ cực kỳ cao. Nếu mà một vài hòn đá đã có thể đập nó nổ thì chỉ có thể chứng minh một điều rằng, đây không phải là đầu đạn hạt nhân.
Tần Dương vứt hòn đá trong tay đi, đứng dậy phủi tay rồi nói bằng giọng nhẹ nhõm:
- Cô xem, việc tôi cần làm đã làm xong rồi, số đồ còn lại là của bọn cô, chúng tôi rút lui đây!
Tần Dương và Mạc Vũ quay người đi về phía chiếc xe nằm ở phía sau.
Tần Dương trầm giọng:
- Hi vọng các người sẽ không đuổi theo. Các người nên biết rằng, các người không thể ngăn cản nổi bọn tôi đâu. Chúng tôi sẽ thả ông ta ra ở phía trước. Ông ta chảy rất nhiều máu, e rằng cần phải cấp cứu, còn cả đám binh sĩ bị thương kia nữa. Người đẹp, có rất nhiều việc cô cần phải làm, đừng nên xoắn xuýt với sự tồn tại của chúng tôi nữa.
Tần Dương phất phất tay về hướng Yamaguchi Rika:
- Vậy nhé! Bye bye!
Tần Dương quay về tới phía trước chiếc xe, ngồi vào vị trí lái, còn Mạc Vũ thì thả Ono Akita xuống đất, sau đó lên xe, ngồi ở ghế sau.
Chiếc xe khởi động. Bánh xe xoay tròn mạnh mẽ, trong nháy mắt biến thành một mũi tên nhọn xông ra ngoài cùng với tốc độ cực nhanh và lao về con đường phía trước.
- Gọi tổng bộ, lập tức cứu viện những người bị thương!
Yamaguchi Rika lớn tiếng ra lệnh, nhanh chóng chạy tới trước mặt Ono Akita. Cô đỡ Ono Akita dậy, kiểm tra hơi thở rồi thở phào nhẹ nhõm.
Yamaguchi Rika ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn đuôi xe biến mất ở góc ngoặt của con đường, đôi mắt ánh lên vài phần phức tạp.
Tên đó, khẩu âm nói chuyện có phần không thuần thục, hình như không phải là người Nhật Bản.
Đúng là những tu hành giả lợi hại, bọn họ là …người Hoa Hạ?