Chương 679: Không thể nói ra
Chiếc xe quẹo vào một đầu ngõ, sau đó dừng lại bên vệ đường.
Tần Dương và Mạc Vũ đeo mặt nạ, xách tên Linh thị hôn mê xuống xe. Một tên thuộc hạ của Tôn Kiện đợi bên đường. Sau đó, hắn ta liền ngồi lên xe.
Chiếc xe khởi động, tiếp tục đi về phía trước, như thể chưa từng dừng lại.
Tần Dương và Mạc Vũ thì xách lấy tên Linh thị, đi theo Tôn Kiên xuyên qua những con hẻm, sau đó đi vào một căn phòng vắng vẻ.
- Ở đây rất an toàn. Chỉ cần không ai la to, hét lớn thì sẽ không có ai tìm thấy được nơi này.
Tần Dương gật đầu:
- Được! Nhiệm vụ liên quan đến Hắc Thủ coi như đã hoàn thành, những thứ còn là chỉ là chuyện ân oán cá nhân giữa chúng tôi và Hắc Thủ, các anh không cần phải lo.
Lúc còn ngồi trên xe, Tôn Kiện đã chứng kiến rõ ràng cuộc chiến đấu xảy ra bên bờ biển. Trong lòng hắn ta vừa cảm thấy khiếp sợ lại vừa cảm thấy khâm phục.
Tên Linh thị núp trong bóng tối kia giết người rất gọn gàng. Mấy mươi tên binh sĩ được trang bị vũ trang đầy đủ còn bị y giết tới bảy, tám phần.
Vấn đề mấu chốt là trong tay bọn chúng không hề có một tấc sắt.
Thật quá đáng sợ!
Thế nhưng tên Linh thị núp trong bóng tối này đã bị sư phụ của Tần Dương đánh bại một cách dễ dàng.
Một kẻ hung hãn như vậy lại không hề có một chút năng lực phản kháng nào trước sư phụ của Tần Dương!
Quá mạnh!
Tôn Kiên thu dọn đồ đạc xong liền rời khỏi căn nhà. Dù sao thì công việc mà bọn họ phụ trách cũng đã hoàn thành rồi. Mặc dù rất tò mò với những sự việc xảy ra tiếp theo nhưng bọn họ không còn bất cứ sự liên quan nào ở đây nữa.
Mạc Vũ gỡ tấm mặt nạ trên mặt Linh thị ra, để lộ ra khuôn mặt thật vốn dĩ của y.
- Ý chính là Linh thị? Sư phụ, thầy nhận ra y không?
Mạc Vũ lắc đầu:
- Không nhận ra. Có thể mai danh ẩn tích trở thành người hầu cho kẻ khác thì rõ ràng là tên tuổi đã không còn quan trọng nữa. Những kẻ như thế này chắc sẽ không quá nổi danh đâu.
Tần Dương nhìn chằm chằm vào diện mạo bình thường của gã đàn ông trung niên:
- Có cần con gửi ảnh có dấu vân tay của y cho bên Long tổ nhờ họ hỗ trợ tìm kiếm không?
Mạc Vũ cười nói:
- Không cần phải phiền phức như vậy. Thực ra y tên là gì không quan trọng, quan trọng là y là một Linh Thị, quan trọng là y biết ai là Số 0. Chỉ cần xác nhận được thân phận của Số 0 thì sẽ có rất nhiều việc có thể được giải quyết.
Mạc Vũ vỗ mấy phát lên người gã đàn ông trung niên. Nội khí trong người y tuôn ra. Ông tạm thời phong bế đan điền kinh mạch của Linh thị, khiến y không thể vận động được nội khí.
Sau khi xong xuôi, Mạc Vũ liền vỗ cho Linh thị tỉnh lại.
Tên Linh thị mở to mắt. Y nhìn thấy hai kẻ đeo mặt nạ trước mặt, rồi lại nhìn hoàn cảnh xunh quanh.
Y vô thức vận chuyển nội khí thì phát hiện đan điền đã bị phong ấn, căn bản không thể điều động được.
Linh thị hít một hơi thật sâu, tự khiến mình bình tĩnh trở lại:
- Chúng mày là ai mà thực lực lại mạnh đến vậy? Rõ ràng không phải hạng người vô danh, tại sao lại giấu đầu lộ đuôi?
Mạc Vụ tiện tay gỡ luôn mặt nạ trên mặt ra:
- Tao biết chắc mày sẽ nhận ra tao.
Ánh mắt Linh thị rơi trên khuôn mặt của Mạc Vũ. Đồng tử của y đột nhiên co lại, trên mặt lộ ra sự khiếp sợ không thể đè nén.
- Mạc Vũ! Hóa ra là mày, thảo nào lợi hại đến vậy!
Tên Linh thị lầm bầm một câu rồi sắc mặt lại quay về vẻ bình tĩnh vốn có như thể việc y bị thua trong tay của Mạc Vũ là một điều đương nhiên vậy.
Mạc Vũ ngồi xuống phía đối diện Linh thị:
Vốn là định bắt Số 2 mà không ngờ lại túm được mày, cũng coi như là niềm vui ngoài ý muốn. Đáng tiếc không bắt được Số 0. Lúc nãy, kẻ lẻn lên thuyền đảo tẩu chắc là Số 0 rồi. Nhìn thân hình thì có chút khác biệt với Số 0 trước đây, vị trí của Số 0 đổi người rồi phải không?
Thần sắc của Linh thị vô cùng bình tĩnh:
- Tao không biết gì cả, không thể nói ra, chúng mày hỏi nhầm người rồi.
Mạc Vũ cười:
- Linh thị, mày là thị vệ theo sát Số 0, kẻ sáng lập Hắc Thủ, đương nhiên là biết thân phận thật sự của y. Chỉ cần mày nói cho tao biết thân phận thật sự của Số 0 thì tao có thể thả mày đi!
Đôi mắt của Linh thị hơi sáng lên, sau đó chợt trở nên ảm đạm:
- Bị mày bắt là do thực lực của tao kém. Mày muốn trả thù thế nào thì hãy làm liền đi. Muốn thu thập điều gì đó từ miệng của tao, điều đó không có đâu.
Tần Dương cười lạnh lùng:
- Quả nhiên chúng mày rất trung thành với Số 0. Có điều, mày thật sự cảm thấy là mày có thể chống đỡ được những trận cực hình sao? Có nhiều khi, sống còn khó khăn hơn là chết đấy.
Tần Dương hơi dừng lại một chút, đôi mắt nhíu lại:
- Đúng rồi! Hắc Thủ chúng mày đã từng làm một chuyện, đó là để những con chuột sống đói khát, sống sờ sờ ăn tươi những kẻ phản bội. Những kiểu cực hình như vậy mà chúng mày cũng dùng được, không biết dùng với mày thì sẽ có cảm giác như thế nào?
Đổng tử hai con mắt của Linh thị đột nhiên co lại. Đôi mắt ánh lên sự sợ hãi.
Kẻ phụng mệnh chỉnh đốn tên phản bội lúc đó chính là y. Y đã tận mắt chứng kiến tên phản bội kia bị những con chuột cuống cuồng cắn xe thành từng mảnh nhỏ.
Đến ngày hôm nay, tiếng rú thảm thiết, tiếng cầu xin sự tha thứ đầy thê lương của tên phản bộn kia vẫn còn hiện rõ mồn một trước mắt y.
Linh thị cắn răng nói:
- Đường đường là Ẩn môn mà cũng phải dùng thủ đoạn độc ác như vậy, lẽ nào không sợ bị kẻ khác đâm lưng hay sao?
Tần Dương cười ha ha:
- Trong mắt bọn tao, chỉ có kẻ địch và bằng hữu. Đối phó với kẻ địch, nếu tao còn nói chuyện thủ đoạn với bọn mày thì có phải là do tao ngốc quá không? Bọn mày có thể không từ một thủ đoạn nào đối phó với tao, muốn lấy mạng của tao mà tao lại còn phải giảng về nguyên tắc với chúng mày. Là do mày quá ngốc hay là do tao quá ngu?
Linh thị kẽ cắn môi, nhắm mắt lại:
- Bất luận chúng mày làm gì thì tao cũng sẽ không nói.
Mạc Vũ mở lời:
- Mày có thể lựa chọn trung nghĩa, nhưng cũng phải xem có đáng hay không. Sao mày không thử một chút, không biết chừng Số 0 cũng đang nghĩ cách cứu mày đấy. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, biết đâu mày không cần phải chết, cũng không cần phải chịu đựng những trận cực hình kia.
Linh thị mở mắt:
- Chúng mày muốn nói chuyện gì?
Mạc Vũ nói một cách thản nhiên:
- Tao trước giờ chưa từng sợ khiêu chiến. Nếu như Số 0 có thù với tao thì có thể trực tiếp tìm đến tao. Nhưng tao ghét nhất loại người đâm người khác sau lưng. Chuyện treo giải thường hai nghìn vạn mua mạng đệ tử của tao là do chúng mày làm phải không? Làm như vậy thật quá hèn hạ.
Vẻ mặt của Linh thị hơi do dự một chút những vẫn lắc đầu như cũ:
- Tao không biết gì cả. Mày không cần phải hỏi tao nữa, cũng không cần phải nói gì. Tao sẽ không nói đâu.
Tần Dương cười nói:
- Một thành viên nòng cốt như thế này thì thông thường mồm miệng sẽ rất cứng. Muốn cạy một vài thứ từ trong miệng chúng mày là một chuyện cực kỳ không dễ dàng. Đáng tiếc, những kẻ có ý chí kiên định lại không thể chống cự lại được tác dụng của dược vật. Để bọn tao thử nghiệm một chút coi sao.
Linh thị nghe thấy Tần Dương nói như vậy thì trong mắt hiện lên vài phần bất an:
- Mày định làm gì? Thuốc gì?
Tần Dương lấy ra một cái hộp, từ từ mở ra. Hắn lấy ra một cái ống chích và một lọ thuốc nước.
Tần Dương đâm mũi tiêm vào trong lọ thuốc, hút toàn bộ số chất lỏng vào trong ống tiêm.
- Người bình thường, chỉ cần một phần ba liều lượng là đủ. Nhưng mày là một tu hành giả Đại Thành cảnh, tâm trí rất kiên định, nên tao sẽ thử dùng liều lượng của một lọ trước. Nếu không đủ thì bọn tao sẽ lấy thêm.
Tần Dương cầm lấy ống tiêm đi tới, quỳ xuống bên cạnh y, túm chặt lấy tay y rồi nói bằng giọng thản nhiên:
- Có khả năng lúc đầu sẽ hơi đau, nhưng với một kẻ đã sẵn sàng chịu đứng bất cứ hình thức khổ hình nào như mày thì chắc sẽ không để ý tới sự đau đớn đó đâu nhỉ…