Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 670 - Chương 680: Phá Hủy Thần Trí

Chương 680: Phá hủy thần trí
 

Linh Thị muốn giãy dụa, nhưng nội khí của y đã bị phong tỏa, cả cơ thể cũng bị trói chặt trên một cái ghế rất chắc chắn. Y lúc này chẳng có gì khác biệt so với một người bình thường, làm sao có thể thoát ra được.

Y chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Dương tiêm vào cánh tay mình một thứ chất lỏng từ một ống chích.

Tần Dương rút kim tiêm ra, đi tới ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện Linh Thị, lẳng lặng nhìn Linh Thị.

Trong lòng Linh Thị dâng lên mấy phần sợ hãi. Sự sợ hãi của con người phần lớn bắt nguồn từ cái không biết, không biết về tương lai, không biết về chuyện sẽ xảy ra. Nếu như Tần Dương dùng roi quất, đánh y hoặc là dùng một số cực hình tra tấn, thì ngược lại y còn có chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng y không biết Tần Dương đã tiêm thứ chất gì vào cơ thể mình, cũng không biết loại thuốc đó có tác dụng như thế nào.

Sự chờ đợi của y cũng không phải có kéo dài quá lâu, sự đau đớn không hiểu từ đâu bỗng nhiên xuất hiện.

Những đau đớn này bắt nguồn từ trong cơ thể, từ trong mỗi tấc da thịt trên cơ thể phát ra, sự này đau đớn lan rộng ra toàn thân, lan tỏa đến lục phủ ngũ tạng.

Giống như kim châm, giống như lửa đốt, như đang phình to lên, như đang xé rách mọi thứ...

Sự đau đớn không lời nào hình dung được, mỗi chỗ trên cơ thể tràn vào đại não hắn, làm y có cảm giác như muốn ngất lịm đi, nhưng vào lúc này, nếu như có thể ngất đi có lẽ lại là một thứ hạnh phúc. Nhưng đáng tiếc sự đau đớn này giống như từng đợt song cuộn trào không ngừng xâm nhập ùa vào, dường như muốn xé nát cơ thể y hết lần này đến lần khác.

Mồ hôi từ trong lỗ chân lông trên người Linh Thị trong nháy mắt thẩm thấu ra ngoài. Y cố gắng giãy dụa trên chiếc ghế, gân xanh nổi toàn thân, giống như từng đàn giun ẩn mình dưới lớp da đang lúc nhúc ngọ nguậy vậy, khiến cho người ta có một cảm giác rất đáng sợ.

Mạc Vũ nhìn Linh Thị giãy dụa không ngừng, cũng không nhịn được hiếu kỳ hỏi:

- Con tiêm thứ gì cho hắn vậy, trông có vẻ rất đau đớn?

Tần Dương nhẹ giọng giải thích:

- Là một loại thuốc nước chuyên dùng để ép cho con người nói ra sự thật, nói đơn giản hơn đó chính là trước tiên sẽ phá hủy lý trí của con người, làm cho thần trí con người rơi vào một trạng thái kỳ lạ gần như hôn mê, ở dưới dạng trạng thái này, con người không có cách nào sắp xếp tư duy của chính mình nữa, và dĩ nhiên cũng không cách nào nói dối được.

Mạc Vũ gật đầu hiểu ra:

- Dùng đau đớn phá hủy lý trí con người?

- Đại khái là như vậy, cũng coi như là một loại hao tổn kéo dài. Lý trí của con người vốn là một loại cảm xúc rất thần kỳ, có người rất yếu đuối, có người là lại dường như vững chắc hơn cả sắt thép. Điều này quan hệ tới niềm tin và sự kiên trì, có điều dưới tác dụng cảu loại dược liệu này, con người sụp đổ chỉ là chuyện sớm muộn.

Mạc Vũ ừ một tiếng, trên mặt ngược lại không có vẻ gì là thương hại:

- Tóm lại so với bị hàng ngàn con chuột thôn tính thì nhân từ hơn nhiều rồi. Chúng ta cần phải chờ bao lâu?

Con mắt Tần Dương cẩn thận quan sát đến trạng thái của Linh Thị, nhẹ giọng trả lời:

- Mặc dù thực lực của hắn ta rất mạnh, nhưng suy cho cùng thì cũng chưa được đặc huấn qua phương diện này. Con nghĩ cũng chỉ mất vài phút, loại dược liệu này rất bá đạo, dù là những kẻ đã từng được huấn luyện đặc biệt đi nữa cũng rất khó ngăn cản được uy lực của loại dược liệu này.

Mạc Vũ chắp hai tay sau lưng, lẳng lặng nhìn chăm chú Linh Thị vặn vẹo trên chiếc ghế, lẳng lặng chờ đợi.

Qua được khoảng chừng 10 phút, cả người Linh Thị phảng phất như lôi từ dưới nước lên vậy. Quần áo toàn thân đều ướt đẫm mồ hôi, đầu y rũ xuống, khuôn mặt vặn vẹo, ánh mắt cũng đã trở nên mê man.

Tần Dương lấy điện thoại của mình ra, mở máy ghi hình ra, nhắm thẳng vào Linh Thị.

- Linh Thị, tên ngươi là gì?

Linh Thị mơ màng mở miệng:

- Triệu Lương Đống.

Tần Dương tiếp tục dò hỏi:

- Ba chữ Triệu Lương Đống viết như thế nào?

Thần trí của Linh Thị đều mơ mơ màng màng, tựa như là đang mộng du vậy, nhẹ giọng trả lời:

- Triệu trong họ Triệu Tiền Tôn Lý, Lương trong Lương hảo, Đống trong Lương Đống.

Tần Dương từ từ hỏi tiếp:

- Mày đến Nhật Bản lúc nào?

- Hôm qua.

- Một mình mày sao?

- Không phải.

- Còn có ai?

- Đoàn trưởng.

- Đoàn trưởng của Hắc Thủ sao?

- Đúng.

- Đoàn trưởng tức là số 0 sao?

- Đúng.

- Mày có biết tên của đoàn trưởng không?

- Biết.

- Đoàn trưởng tên là gì?

- Lục... Lục... Lục Đào.

Linh Thị nói đến tên đoàn trưởng Hắc Thủ, thần sắc vô cùng dữ tợn, dường như đang trải qua sự vật lộn vô cùng khủng khiếp, nhưng cuối cùng vẫn để lộ ra đáp án.

Lục Đào?

Tần Dương quay đầu nhìn về Mạc Vũ phía bên cạnh, hi vọng có thể thấy chút thần sắc nào đó, nhưng Tần Dương có chút thất vọng, Mạc Vũ cau mày, tựa hồ như có chút lạ lẫm đối cái tên Lục Đào này.

- Lục Đào ngụ ở đâu?

- Giang Châu.

Sắc mặt Mạc Vũ đột nhiên hơi hơi biến đổi, ánh mắt lập tức trở nên sâu xa rất nhiều.

- Số 0 của Hắc Thủ có phải trước sau có 2 người hay không...

Biểu lộ của Linh Thị rất đau đớn, dường như một chút suy tư cũng làm cho hắn vô cùng khó chịu, một hồi lâu hắn mới đưa ra câu trả lời.

- Đúng.

Mạc Vũ trầm giọng tiếp tục hỏi:

- Số 0 cái người đã sáng lập ra Hắc Thủ tên là gì?

Đầu Linh Thị lung lay, ánh mắt biến đổi, phảng phất như đang đấu tranh tư tưởng rất mãnh liệt vậy.

Mạc Vũ truy vấn:

- Có phải là Lục Phong Niên hay không?

Linh Thị gật đầu rất nhanh:

- Đúng.

Tần Dương nghe Mạc Vũ chủ động nói tên ra như vậy, thì biết Mạc Vũ đã biết rõ người này là ai. Nhìn thần sắc đăm chiêu của ông, không khỏi đoán mò thân phận của cái người có tên Lục Phong Niên này.

Lục Phong Niên?

Ừm, họ Lục?

Cái tên Lục Phong Niên này liệu có phải có quan hệ gì với Lục Thiên Sinh chăng?

Mạc Vũ hít một hơi thật sâu:

- Lục Phong Niên ở đâu?

Linh Thị lắc lắc đầu:

- Không biết.

Mạc Vũ nhíu mày, đổi một loại phương thức tra hỏi:

- Ai biết hắn ở đâu?

- Thiếu gia.

- Thiếu gia?

Ánh mắt Mạc Vũ chớp động:

- Lục Đào là con trai Lục Phong Niên?

- Đúng.

Mạc Vũ suy tư vài giây, mới tiếp tục mở miệng lần thứ hai:

- Số tiền thưởng 2000 vạn mua tính mạng của Tần Dương có phải do các ngươi hay không?

- Đúng.

- Là chủ ý của Lục Phong Niên hay là chủ ý của Lục Đào?

- Chủ ý của Thiếu gia.

Mạc Vũ dò hỏi:

- Người nào đi làm?

- Tôi.

Mạc Vũ trực tiếp truy vấn:

- Mật mã và tài khoản của mạng Huyết Tinh Lão Nha.

Linh Thị rất nhanh khai báo ra số tài khoản và mật mã, Tần Dương sớm đã cầm bút lên ghi chép lại, trong ánh mắt lộ ra mấy phần hưng phấn. Chỉ cần có tài khoản và mật mã, thì có thể sử dụng tài khoản của Linh Thị, tức là có thể huỷ bỏ tờ giao ước tiền thưởng trước đó, thanh đao vẫn luôn đeo bám treo lơ lửng trên đầu mình cuối cùng cũng có thể biến mất rồi.

Mạc Vũ nghĩ một lúc rồi tiếp tục truy vấn:

- Số 0 sống ở chỗ nào?

- Giang Châu, Thúy Vân Các bên cạnh bến tàu Thiên Môn.

- Liên lạc với hắn bằng cách nào?

Linh Thị nói ra một số điện thoại, Tần Dương nhanh chóng chép lại vào giấy.

Mạc Vũ còn định hỏi cái gì đó, thân thể Linh Thị bỗng nhiên vùng vẫy kịch liệt mấy lần, sau đó ngẹo đầu, rồi ngất xỉu luôn.

Tần Dương để bút xuống, đi lên phía trước, kiểm tra qua.

- Ngất rồi.

Mạc Vũ trầm giọng hỏi:

- Còn có thể tiếp tục hỏi không?

Tần Dương lắc lắc đầu:

- Loại thuốc này rất bá đạo, cơ thể Linh Thị sẽ phải chịu tổn thương rất lớn, trong thời gian ngắn không thể dùng thuốc. Hơn nữa loại thuốc này hiệu quả tốt nhất trong lần dùng thứ nhất, sau khi cơ thể có thể thích ứng với loại dược này rồi thì hiệu quả sẽ bị giảm đi rất nhiều...

Mạc Vũ ừ tiếng, gương mặt cũng không có vẻ quá thất vọng, hơi hơi ngẩng đầu, ánh mắt khá phức tạp:

- Không ngờ lại là hắn, thầy vẫn luôn nghĩ là hắn đã chết...
Bình Luận (0)
Comment