Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 671 - Chương 681: Ân Oán Sư Môn

Chương 681: Ân oán sư môn
 

- Sư phụ, người tên Lục Phong Niên này là ai, sao thầy lại nói tưởng rằng ông ta đã chết chứ? Còn nữa tại sao hắn ta lại một mực muốn gây khó dễ cho thầy, bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn nhất định muốn dồn thầy vào chỗ chết?

Tần Dương đem những nghi hoặc trong lòng mình một mạch nói ra hết, sau đó nhìn Mạc Vũ một cách hi vọng, đợi ông đưa ra câu trả lời.

Ánh mắt Mạc Vũ mập mờ, tựa hồ như đang do dự, hồi lâu mới thở dài một tiếng.

- Nói một cách nghiêm túc thì hắn cũng xem như sư huynh của ta.

- Sư huynh?

Tần Dương lập tức trợn tròn hai mắt, giật mình nói:

- Sao có thể như vậy được, từ trước tới giờ Ẩn Môn chẳng phải đều là nhất mạch đơn truyền, mỗi một đời chỉ có một đệ tử thôi sao. Sư phụ tại sao thầy lại có sư huynh chứ?

Mạc Vũ cười khổ nói:

- Sư phụ của thầy, cũng chính là sư công của con, thật ra thì ban đầu không chọn thầy là truyền nhân kế tiếp. Lục Phong Niên mới là đệ tử mà ông kì vọng thực sự, nhưng tính cách của Lục Phong Niên rất cực đoan, làm việc cực đoan, thủ đoạn độc ác, dần dần làm cho sư phụ không thích nữa. Cuối cùng, hắn đã phạm một sai lầm rất lớn, bị sư phụ trục xuất khỏi sư môn. Vốn dĩ, dựa theo quy củ thì phải huỷ bỏ đan điền. Nhưng có điều dù sao sư phụ vốn cũng đã từng kỳ vọng vào hắn rất lớn, hết lòng đào tạo. Đến cuối cùng vẫn không nhẫn tâm, nên chỉ đuổi hắn đi, bắt hắn từ đó về sau không được tự xưng là đệ tử Ẩn Môn nữa mà thôi.

Tần Dương chớp chớp mắt, có chút im lặng:

- Như câu chuyện Đông Quách tiên sinh và con sói ạ?

Mạc Vũ tỏ ra có chút bất đắc dĩ:

- Mặc dù nói như vậy có chút châm chọc, nhưng trên thực tế cũng chẳng thua kém bao nhiêu. Sau khi sư phụ trục xuất Lục Phong Niên ra khỏi sư môn thì mới thu ta làm đệ tử, truyền thụ Ẩn Môn. Việc này đã làm cho con người có tính cách cực đoanh như Lục Phong Niên cảm thấy rất khó chịu. Năm đó hắn đã từng tìm tới ta, muốn tỷ thí cùng ta, muốn chứng minh hắn mạnh hơn so với ta, mới là người càng thích hợp để truyền thụ Ẩn Môn hơn. Sau một trận so tài, ta đã thắng, khi đó ta còn tuổi trẻ sức lực dồi dào, cũng rất khinh bỉ chuyện hắn làm. Trong lúc thắng thế đã đánh hắn một chưởng, đồng thời đã nói ra những lời châm biếng hắn.

Tần Dương nhìn chằm chằm mà không nói nên lời:

- Tính cách Lục Phong Niên cực đoan như vậy, nếu như thắng thầy có lẽ còn tốt. Thế nhưng bị thua đã đành lại còn bị thầy châm chọc như vậy, nhất định ôm hận trong lòng. Về sau hắn sẽ luôn đối đầu với thầy, thậm chí muốn giết chết thầy ?

Mạc Vũ gật đầu:

- Cũng gần như vậy, trong thâm tâm hắn vẫn luôn không tán đồng ta. Hắn cho rằng là ta đã cướp đi vị trí của hắn. Nên hắn muốn diệt ta tận gốc, thậm chí đến đệ tử của ta Theo như lời lúc trước hắn nói thì chỉ cần hủy đi tất cả của ta. Vậy hắn sẽ chính là truyền nhân duy nhất của Ẩn Môn, hắn sẽ là Ẩn Môn chính thống!

Tần Dương cười khổ:

- Chính bởi vì chuyện này mà hắn luôn đối đầu với thầy, liên tiếp cho sát thủ ra tay? Chẳng lẽ sư phụ người cứ để mặc cho hắn ra tay mà chưa bao giờ phản kích sao?

Mạc Vũ lắc lắc đầu, thần sắc trên mặt có mấy phần đắng chát:

- Ta làm sao biết được người sáng lập ra Hắc Thủ là hắn chứ. Năm đó sau khi hắn xảy ra xung đột với ta, bỗng nhiên gặp tai nạn xe. Có người tận mắt thấy cả người và xe lao xuống song. Về sau tìm được xe, nhưng không tìm thấy thi thể của hắn, lại thêmchuyện hắn từ đó về sau hắn chưa từng xuất hiện qua. Ta đã cho rằng hắn thật sự đã chết rồi, nào biết được hắn lại mượn cớ giả chết, sau đó hóa thân thanh số 0 của Hắc Thủ, âm thầm đối đầu với ta...

Tần Dương nghe xong, tâm tình cũng vô cùng phức tạp:

- Sư phụ, vị sư huynh này của thầy quả thật là tâm tư thâm sâu, ngoài sang đối phó với người không được, thì ẩn thân trong bóng tối ra tay với người. Nếu như không phải sư phụ thực lực cao cường, chỉ sợ đã sớm trúng thủ đoạn của hắn rồi.

Mạc Vũ hít một hơi:

- Qua nhiều năm như vậy rồi, nghĩ ngờ chấp niệm của hắn lại sâu như vậy, vẫn hiển nhiên không chịu buông xuôi.

Tần Dương bỗng nghĩ tới một chuyện:

- Đúng rồi, sư phụ, Lục Phong Niên và Lục Thiên Sinh có quan hệ hay không?

Trong mắt Mạc Vũ tỏ ra có phần vi diệu:

- Bọn họ là anh em họ, lúc trước Lục Thiên Sinh xảy ra mâu thuẫn với ta, một phần nguyên nhân đầu tiên cũng là bởi vì Lục Phong Niên. Lục Phong Niên vốn là truyền nhân Ẩn Môn, Lục Thiên Sinh đã rất vui mừng cho hắn, thế nhưng cuối cùng Lục Phong Niên lại bị sư phụ trục xuất, khiến Lục Phong Niên cho rằng là điều vô cùng nhục nhã. Lục Thiên Sinh đương nhiên cũng muốn ra mặt thay cho Lục Phong Niên. Nên năm đó khi ta tiến vào Trung Hải, Lục Thiên Sinh liền giở các loại thủ đoạn, muốn loại bỏ ta, cuối cùng càng không ngại tự mình ra tay, quyết đấu với ta, chỉ có điều đến cuối cùng hắn cũng thua...

Giọng củaMạc Vũ hơi dừng lại, ánh mắt toát ra mấy lĩnh ngộ:

- Bây giờ quay đầu nhìn lại, Lục Phong Niên khiêu chiến với ta bị thất bại, lại còn bị ta răn dạy một cách nhục nhã. Lục Thiên Sinh ra mặt thay anh, muốn đạp ta xuống, nhưng cuối cùng sau một trận chiến Lục Thiên Sinh dưới hang vạn con mắt theo dõi lại bị ta đánh bại, mất hết mặt mũi. Có lẽ Lục Phong Niên cảm thấy rất có lỗi với người huynh đệ này, nên mới có màn giả chết thoát thân, sau đó âm thầm ra tay đối phó với ta không từ thủ đoạn, muốn triệt để loại bỏ ta... Nói tóm lại đều là quan hệ nhân quả.

Tần Dương nghe xong những uẩn khúc bên trong, tâm tình cũng có phần phức tạp:

- Dù nói thế nào, sư phụ đánh bại bọn họ tóm lại là quang minh chính đại, bọn họ không cách nào ở ngoài sáng đánh bại sư phụ, thì muốn dừng những âm mưu thủ đoạn như thế này, tóm lại là hèn hạ.

Mạc Vũ bật cười lớn, thần sắc bình tĩnh trở lại:

- Lập trường của mỗi người không giống nhau, cách nhìn đương nhiên là khác biệt. Tong lòng mỗi người đều có cái cái đạo lí của mình, đều có những cố chấp và theo đuổi của mình, làm bất cứ việc gì cũng có lí do của mình, người khác chưa chắc có thể lý giải được.

Tần Dương nghiền ngẫm qua lời của Mạc Vũ, sau một lúc lâu đột nhiên cười nói:

- Đúng vậy, sư phụ người nói không sai, lập trường khác nhau, quan điểm đương nhiên cũng khác nhau. Đối với con mà nói, bọn họ là kẻ thù của sư phụ, là kẻ muốn lấy mạng của sư phụ, cũng là kẻ muốn lấy mạng của con, thì đó chính là kẻ thù. Nếu đã là kẻ thù, vậy mặc kệ bọn họ có nỗi khổ tâm gì, xét cho cùng đều là kẻ thù, mà đối phó với kẻ thù chỉ có một biện pháp, đó chính là đánh ngã bọn họ, để bọn họ lại không cách nào trở thành kẻ thù của chúng ta, uy hiếp đến sự an toàn của chúng ta nữa!

Mạc Vũ cười nói:

- Đúng vậy, con không cần phải để ý đến nhiều vậy, cứ làm theo cách của con là được.

Tần Dương ngồi xuống ột chiếc ghế ở trong phòng:

- Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào?

Mạc Vũ mỉm cười nói:

- Dù nói thế nào, đầu tiên phải hủy bỏ số tiền treo thưởng trước, sau đó mà, có thể liên lạc với Lục Đào một chút.

Tần Dương ừ một tiếng, đi ra ngoài cầm một cái máy tính vào, thao tác một hồi, sau đó đăng nhập vào trang web Huyết Tinh Lão Nha, nhập số tài khoản và mật mã mà Linh Thị cung cấp, đi vào nội dung bên trong.

Quả nhiên, một khoản tiền thưởng 2000 vạn đang nằm yên trong đó.

Tần Dương nhấp chuột hủy bỏ nhiệm vụ, chọn hoàn trả tài khoản, về phần khấu trừ bao nhiêu, bao lâu mới hoàn khoản, Tần Dương đương nhiên là không quan tâm, dù sao cũng không phải là tiền của hắn.

Nhìn con số 2000 vạn tiền treo thưởng trên cao đã biến mất không còn nữa, Tần Dương cũng rốt cục thở phào một hơi, cái cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị người lấy đi mạng sống quả thật rất khó chịu.

Mạc Vũ lấy điện thoại của mình ra, bấm số điện thoại của Lục Đào.

- Alo, ai đó?

Giọng Lục Đào vang lên trong điện thoại có chút trầm thấp khàn khàn.

Mạc Vũ không nhiều lời, cũng không quanh co:

- Mày chắc là số 0 Lục Đào, tao là Mạc Vũ!
Bình Luận (0)
Comment