Chương 682: Lật về thế cân bằng
Đầu dây bên kia im lặng, Mạc Vũ cũng không nói gì, trong khoảnh khắc không gian thời gian như ngưng lại.
- Người khi nãy, là ông?
Sau mấy giây im lặng, bên phía Lục Đào dường như thở ra một hơi thật dài, giọng nói trở về bình thường.
Mạc Vũ sảng khoái thừa nhận:
- Là tôi, thị vệ của cậu, Triệu Lương Đống đang ở trong tay của tôi.
Giongj Lục Đào có phần lạnh lùng:
- Hắn bán đứng tôi?
Mạc Vũ cười nói:
- Hắn cũng là do bất đắc dĩ mà thôi, bây giờ nói chuyện này, hình như cũng chẳng có ý nghĩa gì lắm.
Lục Đào trầm giọng nói:
- Ông đọi điện thoại cho tôi, là muốn khoe khoang thành công của ông sao?
Mạc Vũ không để tâm tới lời nói của Lục Đào, trực tiếp hỏi:
- Lục Phong Niên, cha cậu đâu đâu?
- Ông ấy ở một nơi vô cùng an toàn. Nếu Triệu Lương Đống đã nói hết những chuyện này cho ông biết, vậy hiển nhiên tất cả những thứ khác cũng đã nói ra cả rồi. Nếu bây giờ tôi đang ở trong nước, có lẽ là gặp phiền phức lớn, nhưng đáng tiếc là bây giờ tôi đang ở nước ngoài, ông không làm gì được tôi cả.
Con mắt Mạc Vũ hơi nheo lại vài phần:
- Lục Phong Niên cũng đang ở nước ngoài? Hiện tại cậu cũng đã tiếp nhận vị trí của cha cậu, phụ trách Hắc Thủ?
Lục Đào cười lạnh nói:
- Đương nhiên, những việc mà Hắc Thủ đã làm một khi lộ ra ánh sáng. Cha con chúng tôi tự nhiên đều sẽ trở thành mục tiêu, làm sao mà chúng tôi có thể ở lại trong nước được chứ, để tạo cơ hội cho các người bắt chúng tôi sao. Mạc Vũ, ở trong nước cho dù ông có quan hệ lớn cỡ nào, nói cho cùng thì cũng chỉ là trong nước, ở nước ngoài, ông không làm gì được bọn tôi cả!
Mạc Vũ im lặng mấy giây:
- Chỉ bởi vì một chút chuyện cũ năm xưa, chúng ta có nhất thiết phải đấu đến cùng không, có cần nhất định phải có một bên bỏ mạng thì trận chiến này mới có thể triệt để kết thúc không?
Lục Đào cười ha ha một tiếng, trong giọng nói mang theo sự ngông cuồng:
- Đúng vậy, đây là một trận chiến, ông đã tăng thêm sự sỉ nhục cho cha tôi. Chỉ có thể dùng máu của ông và đệ tử của ông mới có thể rửa sạch được, chỉ khi các ngươi chết, thì trận chiến này mới có thể triệt để kết thúc được!
Mạc Vũ nghĩ một lát rồi nói:
- Chuyển lời đến cha cậu, tôi muốn nói chuyện với ông ta, chính là số điện thoại này, tôi đợi điện thoại của ông ấy.
Lục Đào hừ lạnh một tiếng:
- Tôi sẽ chuyển lời, có điều ông ấy có gọi cuốc điện thoại này hay không thì tôi không biết đâu nhé.
Mạc Vũ trầm giọng nói:
- Cậu chuyển lời đến ông ấy là được, mặt khác, chúng tôi cũng đã hủy đơn trên Bloody Tusk. Nếu như các người lại làm ra chuyện giống như thế nữa, vậy các người cũng chuẩn bị tinh thần mà đón lấy đãi ngộ tương tự. Tôi biết cậu tiếp quản Hắc Thủ, đúng là có tiền. Nhưng chuyện góp mấy tỷ tiền thưởng lấy mạng cậu và cha cậu, thì tôi vẫn gom được.
Giọng Lục Đào đột nhiên trở nên lãnh lùng mà phẫn nộ:
- Ông đang uy hiếp tôi sao?
Giọng Mạc Vũ cũng trở nên lạnh lùng hơn:
- Đứng vậy, cậu muốn đối phó tôi, vậy cứ việc nhắm thẳng vào tôi đây này. Chứ dùng những thủ đoạn hèn hạ như vậy đối phó đệ tử của tôi. Việc này đã trái với quy tắc, cậu đã bung tiền ra rồi thì tôi nghĩ lúc cậu làm chuyện đó, nhất định không hỏi qua ý kiến của cha cậu. Nếu không, ông ấy tuyệt đối sẽ không đồng ý cho cậu làm như vậy!
Bên phía Lục Đào im lặng mấy giây, rõ ràng là bị Mạc Vũ nói trúng.
Mạc Vũ hiểu rõ Lục Phong Niên, Lục Đào là con của Lục Phong Niên. Mạc Vũ đương nhiên cũng hiểu rõ, ông biết nếu như gã nói chuyện này với cha, cha gã chắc chắn sẽ không đồng ý, thậm chí sẽ dạy bảo gã một trận.
Mặc dù Lục Phong Niên một lòng muốn tiêu diệt thầy trò Mạc Vũ, triệt để tuyệt dòng dõi của Mạc Vũ. Nhưng ông ta tâm cao khí ngạo, những chuyện treo tiền thưởng lấy mạng người như vậy ông ta vẫn rất khinh thường. Ông ta có thể tạo ra thế lực thuộc về bản thân, có thể dùng chiêu thức mờ ám. Nhưng chung quy lại là muốn bản thân tự mình đánh bại và giết chết thầy trò Mạc Vũ.
Chỉ có như vậy, mới xem như là chiến thắng chân chính!
- Được. Hôm nay coi như là là các ngươi tính toán cao hơn một bậc, coi như tôi thua một ván. Có điều chúng tôi trận chiến bây giờ chỉ mới xem như bắt đầu, chúng tôi còn sẽ tìm ông!
Mạc Vũ lạnh giọng nói:
- Tương tự, tôi cũng sẽ tìm các người!
Lục Đào hừ lạnh:
- Được thôi, vậy chúng ta cùng chờ xem!
Mạc Vũ bỗng nhiên chuyển chủ đề hỏi:
- Triệu Lương Đống ở trong tay chúng tôi, chẳng lẽ cậu cũng không hỏi một câu, cũng không muốn cứu hắn sao?
Lục Đào cười lạnh:
- Rơi vào trong tay các người, chẳng lẽ các ngươi còn bỏ qua hắn sao. Chưa kể, hắn cũng đã phản bội chúng tôi, chẳng lẽ tôi còn phải nghĩ cách cứu hắn sao?
Mạc Vũ khẽ thở dài:
- Nếu như cậu biết hắn đã phải chịu những đau đớn thế nào thì có lẽ cậu sẽ không nói hắn như vậy.
Bên phía Lục Đào im lặng mấy giây, sau đó trực tiếp ngắt máy
Mạc Vũ buông điện thoại xuống, quay đầu nhìn về phía Tần Dương:
- Đã nghe thấy cả rồi chứ?
Tần Dương ân một tiếng:
- Coi như hời cho gã rồi. Bây giờ hắn ở nước ngoài, muốn bắt cha con gã căn bản là không thể nào mà.
Mạc Vũ gật đầu:
- Bọn họ kinh doanh nhiều năm như vậy, không thể không chuẩn bị qua tình huống như vậy. Một khi có thành viên nòng cốt bị bắt, nhất định đều có một con đường để lẩn tránh. Chỉ bắt được một tên mà muốn bắt hết toàn bộ bọn nó, đó căn bản là chuyện không thể nào.
- Chỉ có điều lần này cũng không phải là không có thu hoạch, chí ít chúng ta biết kẻ thù là ai. Cũng giải quyết được vấn đề tiền thưởng. Chỉ cần giao Linh Thị cho Long Tổ, bọn họ nhất định có thể đào ra được càng nhiều chuyện liên quan tới Hắc Thủ hơn. Cũng giống như lần trước bắt được số 6 vậy, nói chung có thể cho Hắc Thủ một đòn đả kích lớn hơn!
Tần Dương cười nói:
- Đúng rồi, Lục Phong Niên có thể lập ra Hắc Thủ, bồi dưỡng thế lực cho bản thân. Lấy nhiều đánh ít, chúng ta cũng có thể mượn cánh tay của chính phủ để đối phó bọn họ. Dù sao việc mà bọn họ làm có xử bắn mười lần cũng đủ nữa là.
Gương mặt Mạc Vũ lộ ra vẻ tươi cười:
- Con đúng là đủ độ lười, chỉ cần giao người cho Long Tổ, thì chuyện cũng có thể giải quyết rồi à.
Tần Dương cười nham nhở:
- Sư phụ, có phải thầy đã sớm biết trước sẽ có ngày hôm nay nên lúc đầu mới ném con vào Long Tổ hay không vậy?
Mạc Vũ cười nói:
- Ta chỉ biết là một đệ tử của Ẩn Môn, là đệ tử của ta, thì nhất định sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Có một than phận chính thức đối với con mà nói sẽ có trợ giúp rất lớn. Nên mới nhờ Long Vương xin cho con vào Long Tổ. Đương nhiên, cha con cũng tán thành điểm này.
Tần Dương nhún vai, ra vẻ bất đắc dĩ:
- Đúng vậy, sư phụ, Long Vương, cha con nữa, toàn bộ đều biết rõ mọi chuyện. Chỉ có con là không biết, nếu như không phải con ở Anh quốc gặp phải cha con xảy ra chuyện, chỉ sợ là đời này con cũng không chắc đã biết rõ chân tướng sự việc thôi.
Mạc Vũ cười ha ha:
- Quay đầu nhìn lại, đât chẳng phải cũng là một sự an bài của vận mệnh sao. Nếu như con không vào Long Tổ, có khi cuộc đời của con lại đi một con đường hoàn toàn khác, chưa chắc con lại đi Anh Quốc, không có chuyện con bắt gặp được cha con, nói không chừng cha con sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng. Bây giờ xem như cha con về hưu một cách vẻ vang, ít nhất thì kết cục nnhư vậy cũng rất tốt.
Tần Dương ngẫm lại, cũng cảm thấy vận mệnh đúng thật có chút kỳ diệu:
- Hình như đúng là như vậy.
Mạc Vũ vỗ vỗ vai Tần Dương:
- Tương lai còn có rất nhiều thách thức đang đợi con đấy, tiếp tục cố gắng lên. Bây giờ gọi điện cho Long Vương, đưa một người sống sơ sờ như vậy về Hoa Hạ, cũng là một chuyện khá phiền toái đấy.
Tần Dương lấy điện thoại ra, bấm số của Long Vương.
- Lão đầu, nhiệm vụ đã hoàn thành, đồng thời chúng tôi cũng bắt được Linh Thị. Có lẽ là ông phải phái mấy người tới tiếp ứng một chút...