Chương 683: Con chuẩn bị xong chưa?
- Sự phụ, chả mấy khi được đến nước Nhật, mọi việc cũng đã giải quyết xong rồi. Nếu không tiện thể du lịch một chuyến, thực sự quá lãng phí chuyến đi này mà.
Mạc Vũ liếc mắt nhìn Tần Dương:
- Con cảm thấy con chắc chắn đã có thể thắng được Tư Đồ Hương rồi sao?
Sắc mặt Tần Dương cứng đờ, tựa vào trên ghế vẻ bất đắc dĩ:
- Thôi vậy ạ, quay về tiếp tục tu hành.
Mạc Vũ cười nói:
- Mặc dù trước mắt đã giải quyết được vấn để tiền thưởng của Hắc Thủ. Nhưng kỳ hạn ba tháng giữa con và Tư Đồ Hương đã qua một nửa rồi. Mặc dù sức chiến đấu của con bây giờ đã hoàn toàn vượt lên trên tiêu chuẩn thực lực. Nhưng thực lực tiêu chuẩn của Tư Đồ Hương vốn cũng đang ở khoảng Trung 20 Huyệt. Hơn nữa con tu luyện, cô ta cũng đâu có ngồi không trong ba tháng này, thực lực nhất định cũng tăng lên rất nhiều.
Tần Dương vâng một tiếng, trong ánh mắt đã sực sôi ý chí chiến đấu:
- Con sẽ dốc toàn lực cho trận chiến này.
Mạc Vũ hơi ngóc đầu lên, ánh mắt có phần thâm thúy:
- Nếu Lục Thiên Sinh đã chủ động thả tin tức ra, thúc đẩy cuộc chiến đã hẹn ba tháng này. Để cho chắc ăn, hắn nhất định cũng sẽ dung mọi cách để gia tăng thực lực lên cho Tư Đồ Hương. Bản thân Lục Thiên Sinh chính là một thiên tài tu hành, hơn nữa cơ đồ Lục gia thâm hậu, các loại bảo vật trên trời dưới đất cũng tuyệt đối sẽ không ít.
- Ta có thể dùng phương pháp tu hành cộng với tắm thuốc để kích hoạt tiềm lực của con, nâng cao thực lực của con. Lục Thiên Sinh cũng vậy, về điểm này hắn cũng có thể làm được. Dù nói thế nào, vốn dĩ thực lực của Tư Đồ Hương cũng đã cao hơn con cao rất nhiều. Đối với trận đấu này bản thân con xuất phát điểm là từ thế yếu, nếu như lại phớt lờ, chỉ sợ con chắc chắn sẽ thua.
Tần Dương nghiêm túc trả lời:
- Vâng, sư phụ!
Máy bay đáp xuống, Khang Huy đánh xe tới đón hai thầy trò Tần Dương về biệt thự, Mạc Vũ vẫy tay một cái nói:
- Hôm nay đường đi mệt nhọc, nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai bắt đầu tu luyện.
- Vâng!
Tần Dương ăn tối cơm rồi rửa ráy xong rồi lên giường được một tiếng rồi nhưng vẫn còn chưa muốn ngủ. Nghỉ ngợi một lúc, hắn cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn cho Hàn Thanh Thanh.
- Mình về rồi, chuyện tiền thưởng đã giải quyết xong.
Rất nhanh Hàn Thanh Thanh đã trả lời tin nhắn:
- Giải quyết xong rồi à, vậy có phải cậu sắp về trường không?
Tần Dương:
- Tạm thời chưa về. Kỳ hạn 3 tháng giữa mình và Tư Đồ Hương còn hơn một tháng nữa là đến rồi, nên mình nhất định phải dốc sức tu hành để tăng thực lực lên. Chờ việc này xong, mình sẽ về trường học.
Hàn Thanh Thanh:
- Uh, vậy cậu cố lên, đợi đến lúc các cậu giao đấu, bọn mình sẽ đi cổ vũ cho cậu.
Tần Dương:
- Được.
Nghĩ một lúc, Tần Dương dặn dò:
- Mặc dù chuyện tiền thưởng thưởng đã giải quyết, chắc không đến mức có sát thủ đến đối phó tôi nữa. Nhưng qua chuyện lần này cũng biết được kẻ trước đó muốn đào hố hại tôi là ai, đó là một tổ chức vô cùng lớn, ngày thường cậu phải chú ý an toàn đấy.
Hàn Thanh Thanh:
- Mình sẽ chú ý, cậu cứ chuyên tâm tu hành. Mình toàn ở trong trường thôi, không có nguy hiểm gì đâu.
Tần Dương:
- Ừ, nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon.
Hàn Thanh Thanh:
- Ngủ ngon.
Sau khi Tần Dương nói ngủ ngon, nghĩ một lúc, cũng gửi cho Văn Vũ Nghiên một tin nhắn, kỳ thật hắn cũng không quá lo cho Văn Vũ Nghiên. Vì dù sao cũng có cao thủ đại thành cảnh như Hà Tú ở bên cạnh bảo vệ cho cô.
Điện thoại Tần Dương lập tức reo lên, là Văn Vũ Nghiên gọi tới.
- Chuyện giải quyết xong rồi sao?
Tần Dương cười nói:
- Uh, biết được kẻ hại mình là người nào, bắt được một kẻ rất quan trọng của đối phương, triệt tiêu được đơn hàng kia rồi.
- Là ai?
Tần Dương sảng khoái trả lời:
- Là một tổ chức gọi là Hắc Thủ, người sáng lập ra nó là một người Hoa Hạ, có thù với sự phụ.
Tần Dương cũng không nhắc đến ân oán giữa Lục Phong Niên và Mạc Vũ. Dù sao đây cũng là mâu thuẫn trong nội bộ sư môn, cũng không cần thiết phải nói chi tiết đến như vậy.
- Vậy các cậu bắt được bọn họ rồi sao?
Tần Dương lắc đầu:
- Mấy năm nay Hắc Thủ làm không ít chuyện xấu, là tổ chức mà mấy cơ quan liên ngành của Quốc Gia đều đánh dấu hết rồi. Đương nhiên có quốc gia ra mặt đối phó với bọn chúng, chỉ có điều là phần lớn bọn chúng đều đang nước ngoài, muốn bắt được bọn chúng có chút khó khăn.
Giọng Văn Vũ Nghiên có phần lo lắng:
- Vậy chẳng phải là vẫn rất nguy hiểm sao?
Tần Dương cười nói:
- Chí ít so vẫn tốt hơn so với lúc trước chút, biết được đối thủ của mình là ai. Hơn nữa hai bên cũng ước một số quy tắc giao đấu nhất định. Mặc dù mình vẫn sẽ có nguy hiểm, nhưng chắc sẽ không liên lụy đến mọi người xung quanh nữa đâu.
Văn Vũ Nghiên ah xong một tiếng:
- Vậy bây giờ cậu chuẩn bị làm gì?
- Tu hành. Mình còn phải đánh với Tư Đồ Hương một trận đây, trận đấu này không thể thua được.
Văn Vũ Nghiên cũng khích lệ giống như Hàn Thanh Thanh:
- Được, vậy cậu cố lên. Mình không làm phiền cậu tu hành nữa. Mọi việc đợi cậu làm xong hết những chuyện này rồi tính.
- Uh !
Văn Vũ Nghiên nghĩ tới một chuyện:
- À đúng rồi, nếu chuyện tiền thưởng cũng đã giải quyết xong, vậy chị Hà cũng không cần phải ở lại bên cạnh mình nữa chứ. Thật ra mình đúng là có chút không quen chuyện bên cạnh có thêm một thị vệ..
Tần Dương cười nói:
- Cậu cố chịu thêm ít lâu. Chờ sau khi trận đấu giữa mình và Tư Đồ Hương xong, chắc ăn cậu không việc gì, thì để cho cô ấy quay về thôi.
- Được!
Tần Dương để điện thoại xuống, trong lòng cảm thấy yên tĩnh.
Mặc dù chuyện phiền phức nhất tạm thời đã được giải quyết. Nhưng Tần Dương vẫn không cách nào lấy lại cuộc sống bình thường, hắn còn phải liều mạng tu hành vì trận giao đấu ba tháng sau.
Giao ước năm năm nô bộc, chuyện này quan hệ đến tư do của bản thân trong tương lai, cũng quan hệ đến mặt mũi của sự phụ, tuyệt đối không thua được!
Dù thế nào, vùi đầu vào khổ tu vậy.
Cố hết sức làm tốt nhất có thể, bất kể kết quả thế nào. Chí ít sau này sẽ không hối hận mà nói với mình rằng lúc đầu nếu như bản thân cố gắng thêm một chút nữa có lẽ kết quả sẽ không giống như vậy...
Những ngày tháng khổ tu thì luôn luôn không có khái niệm về thời gian. Trong quá trình đó không ngừng bị tra tấn, bị tơi tả, bị quất vào da thịt, thời gian như nước qua cầu, trôi qua rất nhanh.
Bỏ ra bao vất vả cần cù tóm lại là có thu hoạch, thực lực của Tần Dương cũng gia tăng vượt bậc, đến thời điểm kỳ hạn 3 tháng. Tần Dương đã đột phá thêm lần nữa, đạt đến thực lực tiêu chuẩn Trung 18 khiếu huyệt, giống như mong muốn của Mạc Vũ trước đó.
- Ầm!
Tần Dương dốc toàn lực đánh một quyền vào máy quyền anh, một nguồn lực cực lớn làm cả cỗ máy quyền lực rung lên kịch liệt. Và những trị số sát thương trên máy quyền anh lại càng nhanh chóng thay đổi liên tục.
Tần Dương đứng bên nhìn những con số sau cùng hiển thị trên máy quyền anh, trong ánh mắt lộ rõ sự kinh ngạc và có chút hưng phấn.
- Sự phụ, một quyền này của con có thể so sánh với tu hành giả có thực lực khoảng nào?
Mạc Vũ khẽ cười nói:
- Qua thời gian ba tháng, cơ thể của con dường như đã được triệt để tái tạo qua một lượt. Mặc dù hiệu quả của cái luồng sức thần bí trong cơ thể dường như đã càng ngày càng yếu, nhưng thân thể con đã hoàn toàn khác biệt so với trước đó. Tố chất bây giờ của con chí ít có thể sánh ngang với tu hành giả phương tây ở bậc tiểu thành cảnh. Con luyện thân thể và cũng là luyện khí. Nếu chỉ dựa vào một quyền này mà nói thì chí ít con cũng đã có thể sánh ngang với tiêu chuẩn của tu hành giả khoảng trung 22 khiếu huyệt.
Trong ánh mắt Tần Dương tỏ ra sự vui mừng:
- Nếu dựa vào tiêu chuẩn thực lực này mà nói thì con và Tư Đồ Hương có thể xem như là đã một trận đấu công bằng về thực lực rồi chứ.
Mạc Vũ nhẹ nhàng gật đầu:
- Trên lý thuyết thì không khác biệt lắm. Tư Đồ Hương trước đó thực lực là vào khoảng Trung 20 Huyệt. Trong ba tháng này nhất định là cũng có tăng lên, có lẽ là thực lực tiêu chuẩn từ Trung 22 đến 23 gì đó. Có điều cụ thể ra sao thì phải chờ các con đánh qua mới biết được.
Hơi dừng lại một chút, Mạc Vũ nói hơi lên giọng:
- Kỳ hạn ba tháng sắp đến, con đã chuẩn bị xong chưa?