Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch-Full)

Chương 674 - Chương 684: Nơi Đứng Và Tham Dự Hàng Ngũ.

Chương 684: Nơi đứng và tham dự hàng ngũ.
 

Ngày mười lăm tháng mười hai. Thời tiết nắng ráo.

Tại vùng núi hoang thuộc ngoại ô phía tây thành phố.

Bình thường vùng núi này vô cùng vắng vẻ, hoang tàn. Thế nhưng hôm nay lại chợt trở nên náo nhiệt. Từng chiếc xe sang trọng từ khắp nơi xuất hiện và tập trung tại đây.

Hôm nay chính là ngày mà Tần Dương và Tư Đồ Hương tiến hành cuộc chiến ba tháng đã ước định từ trước. Trong ngày hôm nay, Tần Dương và Tư Đồ Hương sẽ có một trận chiến công khai ở đây, hoàn thành cuộc chiến cuối cùng về định ước người hầu năm năm.

Lục Thiên Sinh và Mạc Vũ là hai nhân vật cực kỳ nổi tiếng trong hội Tu Hành giả nên đương nhiên có rất nhiều người chú ý.

Lục Thiên Sinh cả đời là một thiên tài, thiên phú tu hành cực mạnh, thực lực cũng không hề kém. Ông ta là một trong những người nổi bật tại lứa tu hành giả của mình.

Hơn nữa, ông ta còn là người của Lục gia, một gia đình tu hành giả giàu sang, đầy quyền thế. Vậy nên ông ta đã nổi bật lại càng thêm nổi bật.

Mạc Vũ thì là truyền nhân Ẩn Môn. Mặc dù ông hành sự rất thu liễm nhưng cũng không thể nào ẩn giấu hết được tài năng. Việc truyền thừa thần kỳ “nhất mạch đơn truyền” từ nghìn đời của Ẩn Môn càng khiến Mạc Vũ trở nên thần bí.

Mặc dù Tần Dương và Tư Đồ Hương không được coi là quá nổi danh, nhưng sư phụ của hai người bọn họ thì lại là những nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy.

Cuộc chiến đấu giữa hai người chính là sự đại diện cho thể diện của chính sư phụ họ.

Thay vì nói có nhiều người tập trung tại vùng núi hoang này vì muốn xem cuộc chiến đấu giữa Tần Dương và Tư Đồ Hương thì nên nói bọn họ tới đây chính là để quan sát cuộc gặp gỡ, va chạm lần thứ hai giữa Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh, hai bậc thiên kiêu chi tử.

Cuộc chiến lúc trước của Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh đã khuấy động khắp Trung Hải, gần như đã kéo hết các thế lực tu hành ở Trung Hải vào cuộc.

Đến cuối cùng thì Mạc Vũ đã đánh bại được Lục Thiên Sinh, nhưng lại vì việc giết nhầm em trai của Thu Tư mà chán nản rời khỏi Trung Hải.

Tính ra, đến cuối cùng thì chẳng ai là người thắng cuộc trong trận chiến đó cả.

Tất cả mọi người đều âm thầm phỏng đoán, rằng có khi nào Mạc Vũ để đệ tử Tần Dương tái nhập Trung Hải là vì quyết tâm muốn ngóc đầu trở lại của ông không. Có khi nào trận chiến ngày hôm nay là tấm vé để ông trở lại với thực lực cực mạnh của mình?

Có lẽ khi Mạc Vũ quay trở lại sẽ tiếp tục cuộc chiến đấu với Lục Thiên Sinh. Lần này thì mọi người nên đưa ra lựa chọn thế nào đây?

Đã hơn hai mươi năm trôi qua. Bất luận là Mạc Vũ hay Lục Thiên Sinh thì đều đã không còn nhiệt huyết thanh xuân của này xưa nữa. Nhưng bọn họ đều trở nên mạnh hơn rất nhiều so với quá khứ.

E rằng cuộc chiến đấu lần này còn kịch liệt hơn cả năm đó.

Chọn lựa đứng ngoài cuộc hay chọn lựa đứng vào trong đội?

Mọi người tới vùng núi hoang càng lúc càng đông.

Trong đám người này, có những người có mối quan hệ rất thân thiết với cả hai bên, cũng có những người chỉ đơn giản đến góp vui, cũng lại có những người tới xem tình hình ra sao để cân nhắc cá cược. Ai cũng có mục đích của riêng mình.

Các chiến đội khách mời đến vùng núi hoang này cũng khá thú vị. Mặc dù nhìn thì có vẻ lác đác nhưng nếu để ý kỹ thì sẽ nhận thấy đám đông được chia ra thành ba đội.

Cái đội coi Lục gia làm trung tâm rõ ràng là sẽ kiên định đứng trên thuyền của Lục gia. Ví dụ như Hạ gia Vương gia, những người trước đây đã từng ra tay với Tần Dương hay là rất nhiều các gia tộc tu hành khác tương tự như bọn họ.

Thông thường, thực lực của những gia tộc tu hành này không quá mạnh, cho nên bọn họ chọn lựa Lục gia là đối tượng để dựa dẫm. Lục gia sẽ là lá chắn cho bọn họ, đồng thời, bọn họ cũng phải làm việc cho Lục gia, chịu sự điều khiển của Lục gia.

Đám người ở giữa kia, chính là những kẻ đứng ngoài cuộc điển hình. Họ chỉ đến xem. Hoặc có thể nói, họ chính là những người vẫn chưa nghĩ ra sẽ đứng về đội nào.

Đám người này cũng có số lượng đông nhất. Dù sao thì cuộc chiến giữa Mạc Vũ và Lục Thiên Sinh cũng chẳng liên quan gì đến người khác.

Nếu như không dính líu gì đến hai người bọn họ, và cũng chẳng muốn đạt được thứ gì thì hoàn toàn có thể ngồi đó với một thái độ “Ngồi trên núi xem hổ đấu” một cách vui vẻ, nhẹ nhõm.

Đám người còn lại đương nhiên chính là những người ủng hộ Mạc Vũ, ủng hộ Tần Dương.

Bọn họ thông thường đều là những người có tình cảm với thầy trò nhà Mạc Vũ.

Đó là những võ lâm tu hành giả, coi trọng ân oán rõ ràng. Giao tình cũng được, ân tình cũng tốt. Vào thời khắc này, đương nhiên cần đứng ra thể hiện lập trường của mình.

Rõ ràng đám người này cũng không hề ít. Hơn nữa, còn có cả một vài lão gia tử với mái tóc trắng như tuyết. Bọn họ ngồi trên những chiếc ghế đẩy một cách thoải mái, trong tay cầm gậy, vừa nói chuyện phiếm vừa trông đợi.

- Tôi đã nói rồi lão Diêm, với thân thể, xương cốt này của ông, e rằng còn có thể duy trì được mười, hai mươi năm nữa đấy.

- Ông bớt xàm đi. Cơ thể của tôi tôi tự biết. Nếu không phải vì năm đó được Mạc Vũ tiên sinh cứu chữa thì cái thân thể già nua này của tôi sớm đã bị chôn vùi dưới đất không biết bao nhiêu năm rồi.

- Ha ha, ai mà không thế chứ. Để tôi xem: lão Niên, lão Từ, lão Châu, uhm, e rằng những người ở đây đều đã từng nhận ân huệ của Mạc Vũ tiên sinh đấy. Nói như tôi đây này, vợ tôi ở nhà ấy, nếu không phải do Mạc Vũ tiên sinh ra tay thì e rằng bao nhiêu năm qua vẫn chỉ biết nằm trên giường, làm gì có chuyện vui vẻ, hoạt bát như bây giờ.

- Đúng vậy. Y thuật của Mạc tiên sinh có thể đầy lùi được quỷ thần, khiến Quan Âm xuất hiện, Diêm Vương nhường đường, quá thật quá chuẩn xác.

- Haizz, Mạc tiên sinh sớm rời bỏ Trung Hải, không thấy bóng dáng đâu. Nếu như ông ấy ở Trung Hải thì có lẽ cháu nội của tôi đã không bị chết yểu rồi.

Giọng nói của mấy ông già cao tuổi nhất không hề nhỏ. Họ cùng nhau cảm thán những chuyện đã qua.

Trong đôi mắt họ tràn đầy sự cảm kích, chân thành. Giống như việc một trong những ông già ở đây đã nói, rằng hôm nay những người ngồi ở đây, đứng về phía thầy trò nhà Mạc Vũ đều là những người đã từng nhận được ân huệ từ thầy trò nhà họ.

- Ấy, Tiểu Lôi! Cái chân này của cậu cũng là nhờ đệ tử của Mạc tiên sinh chữa khỏi phải không?

Lôi Kiến Quân, kẻ gầm thét khắp Trung Hải có tuổi đời không được coi là lớn ở đây, nên bị người khác gọi là Tiểu Lôi.

Lôi Kiến Quân không hề tức giận vì điều đó. Ông ta cười tủm tỉm trả lời:

- Diêm lão, ông nói đúng. Lôi gia chúng tôi có duyên với Tần Dương. Con dâu của tôi kết bạn với Tần Dương ở trên tàu lửa. Nhờ cậu ấy giúp đỡ mới giữ được cháu nội của tôi. Sau này, cậu ấy lại chữa khỏi chân cho tôi. Hôm nay, con dâu tôi nhận cậu ấy là em trai nuôi, nói ra thì chúng tôi là người một nhà đấy.

Ông già tóc trắng bị gọi là Diêm lão liền cười mắng:

- Cậu đúng là một người biết lợi dụng đấy. Có được mối quan hệ như vậy thì Lôi gia nhà cậu không còn phải lo lắng gì nữa rồi.

Lôi Kiến Quân cười một cách sảng khoái:

- Năm đó tôi và Mạc tiên sinh để lỡ mất cơ hội kết giao, thật không ngờ lại có duyên thành người một nhà với đệ tử của ông ấy. Đây quả đúng là có duyên phận đấy.

Yến Vân Sinh ngồi bên cạnh liền cười nói:

- Thầy trò nhà Mạc Vũ quả đúng là những nhân vật thần tiên. Tôi lúc trước đã từng bị bác sĩ ra phán quyết nhận án tử hình rồi, chỉ còn biết nằm trên gường chờ chết thôi đấy. Do con trai tôi là bạn tri kỉ của con rể lão Lôi, có mối quen biết này mới mời được Tiểu Tần tiên sinh ra tay, kéo tôi lại từ tay Diêm Vương, đổi mệnh cho tôi, khiến tôi sống được thêm vài năm nữa. Đúng là không biết làm sao để báo đáp ơn cứu mạng này. Kết luận là, Yến gia nhất định sẽ đứng về phía Tiểu Tần tiên sinh. Yến gia và Tiểu Tần tiên sinh cùng đứng trên một chiến tuyến.

Hai chị em nhà Yến gia là Yến Tử Tuyết và Yến Tử Băng đứng ngay phía sau Yến Vân Sinh.

Ở những nơi như thế này, khi những người lớn nhiều tuổii đang nói chuyện, đương nhiên sẽ không tới phiên hai người thuộc thế hệ tiểu bối như bọn họ xen vào. Nhưng ánh mắt bọn họ đều sáng lên, hiện rõ sự hào hứng không thể che giấu.

Bởi vì bọn họ nghe thấy những người lớn này đều nói rằng Tần Dương và sư phụ của hắn rất lợi hại, là những nhân vật như thần tiên vậy.

Đây là những từ ngữ miêu tả kiểu gì vậy?

Đám đông ngồi ở đây đều là những lão đầu tóc đã bạc, cũng chẳng có ai là kẻ ngồi không. Bất luận là ai, chỉ cần nói một câu cũng có thể khiến kẻ đứng đầu một doanh nghiệp nào đó ở Trung Hải phải run sợ.

Ấy vậy mà hôm nay toàn bộ bọn họ lại tập trung, tề tựu tại đây vì muốn cổ vũ cho thầy trò nhà Mạc Vũ.
Bình Luận (0)
Comment